Trong cơn hoảng loạn của cô gái nhỏ, Thiên Kỳ càng ngày càng tiến ra giữa hồ bơi, mực độ nước sâu hơn lút gần hết ngực anh.
Đông Phương Bích Thảo không hiểu hành động ấy, điều cô quan tâm nhất là làm sao để bản thân không bị chìm, cô thản nhiên vòng tay qua bấu víu mà ôm lấy anh.
"Đừng....đừng ra nữa, đem tôi vào bờ đi"
Cô càng sợ thì ánh mắt anh càng lộ rõ ý cười, khoé môi anh cong lên. Nước đã chìm đến cổ cô, bàn chân ở dưới mặt nước kẹp chặt lấy vòng eo với những cơ bụng của người đàn ông kia.
Vì đi bơi nên Thiên Kỳ lại mặc có mỗi chiếc quần bơi bó sát che đi chú hoạ mi, khắp người thì trần trụi. Da thịt cô cọ sát vào làn da lạnh lẽo bóng bẩy của anh, vừa mát vừa trơn trượt.
Tình huống nguy nan, không phụ thuộc người ta thì cô có biết bơi đâu mà vào bờ. Ban đầu cô không nghĩ đây là nhà của anh, tuy đã hơn nửa tháng tránh khỏi người này nhưng vẫn oan gia ngõ hẹp mà gặp lại.
"Chú mau đưa tôi vào bờ đi"
"Sao tôi phải đưa em vào bờ, tôi đang đi bơi cơ mà. Tại em cứ ôm lấy tôi đấy chứ"
Nghe Âu Dương Thiên Kỳ nói khiến cô bé sốc ngang. Người này hình như là đang muốn trả thù cô về chuyện lúc trước đây mà.
Anh không có ý định lấy tay giữ cô mà từ đầu đến cuối là do cô bám trên cơ thể người ta không buông, anh đi đâu thì cả cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon-lao-cong-cua-toi-la-ac-ma/2926841/chuong-35.html