Tờ mờ sáng
Màn đêm vẫn được bao phủ khắp không gian của thành phố, ánh sáng mờ ảo không nhìn rõ, làn sương buổi sớm lạnh lẽo rơi nhẹ.
Tại biệt thự Đông Phương gia
Đông Phương Bích Thảo vẫn mặc trên mình một bộ đồ ngủ không rõ màu lén la lén lút bước từ bên trong nhà ra đến chiếc xe ô tô gầm cao của chú Ba mình.
Tính đến thời điểm hiện tại thì tất cả người làm trong nhà cô và cả chú ba của cô vẫn còn say giấc nồng, cô ngó nghiêng xung quanh khẳng định chắc chắn không có ai nhìn thấy mình thì mới thản nhiên mở cửa xe ô tô lớn của chú Ba như có ý đồ gì đó bước vào.
Bích Thảo ánh mắt nhìn vào nơi chiếc ghế lái xe là một chiếc áo khoác của chú Ba, đột nhiên cô mỉm cười, theo như trí nhớ của cô thì chìa khóa siêu xe cô được chú Ba cất vào trong chiếc áo này.
"Nó đây rồi"
Cô leo tọt lên xe với lấy chiếc áo lục lọi, cô sờ hết túi đây này đến túi kia nhưng lại chẳng thấy gì mà chị cảm thấy chiếc áo trở nên nặng trĩu.
"Lạ nhỉ, sao lại không có gì!"
Đầu bù tóc rối trong cơn ngái ngủ buổi sáng cô mơ hồ hẳn đi, thứ ánh sáng duy nhất được phát ra trong xe là một hình tượng phật bồ tát quan âm nhỏ ở đầu xe, một thứ ánh sáng xanh lam huyền ảo đủ để cô xác định được vị trí mọi vật.
Đang không ngừng tìm kiếm lục lọi ở chiếc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon-lao-cong-cua-toi-la-ac-ma/2926833/chuong-39.html