Trình Gia Nhạc ngồi một lúc, cuối cùng không chịu được mà dậy đi vào bếp. Nói thật, cậu không thể không lo cho cái bếp sẽ bị huỷ hoại bởi tay người kia, cho nên cậu thế nào cũng phải ngó một cái mới được.
Triệu Tĩnh Vũ lại rất ra dáng trước bếp, nằm ngoài dự đoán của Trình Gia Nhạc.
“Tôi đang nấu mì.” Triệu Tĩnh Vũ phát hiện ra cậu, thế là nói: “Đây là do đầu bếp để lại, ông ta nói mì này là tự làm, rất dinh dưỡng. Cậu đợi xíu nữa là có thể ăn.”
Trình Gia Nhạc chờ không lâu, món mì thượng hạng thơm ngào ngạt đã có mặt. Mùi hương nức mũi khiến cậu phải ngồi xuống, nước bọt cũng trào lên.
“Đói chứ?” Triệu Tĩnh Vũ đưa cho cậu đôi đũa.
Cậu cũng không khách khí, cầm đũa bắt đầu ăn. Món mì dai dai mềm mại, nước dùng thơm ngon mà không béo, cậu bất giác ăn sạch sẽ một bát to nóng hổi.
“Cậu đói thế à?” Triệu Tĩnh Vũ kinh ngạc nói. Nhưng anh ta cũng không nhúc nhích.
“Anh sao thế? Tôi thấy món mì này ngon thật mà.” Gia Nhạc chưa hết thèm mà liếm môi, “Còn không?”
Triệu Tĩnh Vũ đắc ý cười, “Tôi nhìn cậu ăn cũng no rồi, thật sự ngon lắm sao? Trong nồi còn đó, cậu ăn bát tôi trước đã, tôi đi lấy bát nữa.”
“Không ngờ anh cũng nấu khá thế.” Gia Nhạc vừa ăn vừa nói.
“Tôi là lần đầu đó.”
“Xạo, lần đầu sao ngon thế được?”
“Bởi vì tôi thông minh á, người như tôi làm gì cũng ổn. Người tầm thường có muốn hâm mộ cũng không được đâu.”
Trình Gia Nhạc bị vẻ đắc ý vô biên của anh ta làm cho buồn cười, “Kiêu quá đi, còn không phải do đầu bếp làm sẵn rồi sao.”
“Vậy cậu thử làm đi?”
Trình Gia Nhạc không nói. Cậu biết mình chắc chắn làm không ra món ngon thế này.
“Nghĩ đi nghĩ lại tôi đúng là thiên tài mà,” Triệu Tĩnh Vũ khoe khoang, “Lần đầu có thể làm món ngon thế.”
Gia Nhạc trợn mắt: “Ăn ngon thì ăn đi, anh không ăn tôi xử lý hết đó!”
“Đừng đừng, tôi còn chưa ăn gì mà.”
Nửa đêm, Trình Gia Nhạc tỉnh lại, cậu lay Triệu Tĩnh Vũ đang ngủ say.
“Chuyện gì? Lại gặp ác mộng?” Triệu Tĩnh Vũ ôm lấy cậu, mắt nhíu nhíu rồi lại ngủ tiếp.
“Không.” Cậu lắc lắc người đang ngủ, rầu rĩ nói: “Tôi đói nữa rồi, anh xuống làm cho tôi ăn.”
Triệu Tĩnh Vũ mắt nhắm mắt mở sờ soạng đồng hồ đầu giường… “Ông trời của tôi ơi, ba giờ rồi, không để ai ngủ sao?”
“Nhưng… Tôi đói.”
“Rồi rồi, tôi sợ cậu rồi.” Triệu Tĩnh Vũ ngồi dậy, miễn cưỡng xuống giường. “Khó có khi cậu ăn được thế, bản đại gia phá lệ phục vụ cậu lần này…”
Phòng bếp sáng đèn, Trình Gia Nhạc nằm trên giường, nhìn ngọn đèn lấp lánh, đột nhiên nhận ra, chỉ có thể có được món mì thơm ngon của người ấy, chứ không thể có được anh ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]