Đêm đã khuya, tiếng chuông cửa vang lên văng vẳng, dì Mai bước đến, nhìn qua mắt mèo trên cửa, dì ấy vội gõ cửa phòng nói với Thất Giai: - Cậu Tống Hiển đến kìa con. Cô đang nằm trên giường liền ngồi bật dậy, rõ ràng anh biết mật khẩu nhà cô nhưng vẫn bấm chuông chờ mở cửa, anh đang muốn gì đây chứ. Dù cô là người bảo cả hai đừng gặp nhau nhưng cũng chính cô nhớ anh đến mức trằn trọc hai ngày qua. Làm gì đi đâu cũng nghĩ đến anh, cô tự thấy mình sắp mụ mị thật rồi. Bước ra ngoài phòng khác, cô không nhịn được liền mở cửa ra, nhìn thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc, anh chợt ôm chằm lấy cô, cảm nhận mùi hương nước hoa thoang thoảng, anh sắp nhớ cô đến phát điên lên. - Anh thật sự rất nhớ em, không thể xa em được. Anh không muốn chúng ta như vậy với nhau nữa. Cô ngước mắt nhìn anh, cảm giác ấm áp ở trong vòng tay Tống Hiển. - Em... Lúc cô đang ngập ngừng, anh lập tức thẳng thừng nói ra: - Là do mẹ của anh đúng không? Anh biết tất cả rồi. Đến lúc này, cô không kiềm được mà rơi nước mắt, Tống Hiển vội đưa tay áp lên má cô, lau đi dòng lệ đang lăn dài trên má. - Đừng khóc mà, anh sẽ nói chuyện lại với mẹ. Mẹ chỉ vì nhất thời kích động và đau lòng bởi chuyện cũ nên mới như vậy. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Anh ôm cô vỗ về, rõ ràng cô nói sẽ không gặp anh vậy mà bây giờ chẳng nỡ cất lời bảo anh về, chỉ trách Thất Giai thiếu nghị lực trước Tống Hiển. Sáng hôm sau, Cô đã dậy từ sớm để cùng dì Mai nấu ăn cho ba mẹ và Tống Hiển. Anh thức giấc đã không thấy cô ở trong phòng. Anh vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, nhưng chợt anh sững sờ khi phát hiện ra điều gì đó. Thất Giai chuẩn bị xong bữa ăn sáng, cô mời ba mẹ ra dùng bữa rồi vào phòng đánh thức anh, nhưng Tống Hiển đã dậy được một lúc. Nhìn thấy cô bước vào, anh vòng tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng đặt lên má cô một nụ hôn. Cô mỉm cười hạnh phúc, giọng nói dịu dàng: - Anh ra ăn sáng đi, em đã chuẩn bị xong cả rồi. Tống Hiển có chút nghĩ suy, nhưng rồi anh quyết định làm rõ chuyện thắc mắc trong lòng. Anh xoè lòng bàn tay ra trước mắt cô, Thất Giai hoang mang, ngây người khi nhìn thấy que thử thai. truyện kiếm hiệp hay - Em có thai sao? Câu hỏi thẳng thừng từ anh khiến cô thoáng ngượng ngùng lẫn bối rối. Cô chợt nhớ đến hôm qua và sáng nay cô đã thử đi thử lại rất nhiều lần để chắc chắn việc mình có thai. Khi anh đang đánh răng thì vô tình nhìn thấy một que thử thai hai vạch đặt trên bồn rửa mặt, nhìn vào sọt rác thì thấy thêm vài que khác nữa. Tất cả đều hai vạch. Cô hơi ngập ngừng, nhưng rồi cũng gật đầu thừa nhận. Tống Hiển mỉm cười hạnh phúc, anh hôn lên trán cô, dáng vẻ hào hứng của anh khiến cô có chút bất ngờ. - Vậy là anh sắp được làm ba rồi. Cô khẽ nở nụ cười, dù việc cô có thai là nằm ngoài dự tính, nhưng thái độ vui vẻ và mong chờ của anh khiến cô nhẹ nhõm hơn hẳn. Dù cô biết Tống Hiển là người đàn ông có trách nhiệm, nhưng dù sao cô vẫn lo lắng khi anh đối mặt với chuyện cô mang thai, cuối cùng chuyện này cũng êm xuôi. Mấy ngày qua, Giang lão gia và Dư Thuyên đã hết lời khuyên nhủ Hồ phu nhân, họ hy vọng bà ấy có thể chấp nhận chuyện tình cảm của anh và cô. Dẫu sao tình yêu của họ cũng cần có mẹ anh ủng hộ thì mới có thể trọn vẹn.1 - Con nói sao? Hồ Thất Giai...có thai? Tống Hiển đối diện với Giang phu nhân, anh bình thản, ôn nhu đáp lời: - Đúng vậy, con muốn nhanh chóng cưới cô ấy. Mẹ của anh thoáng im lặng, mấy ngày qua bà ấy đã suy nghĩ rất nhiều. Thật ra, cách đây vài hôm, bà Sa Diệp An đã đến nhà Thất Giai, bà ấy muốn gắn kết tình mẹ con với cô nên cố gắng gần gũi Thất Giai, đến nhà cô cùng nhau nấu ăn, chuyện trò. Mẹ nuôi của cô - Hồ phu nhân đã có dịp trò chuyện với bà Diệp An. Sau thời gian ngắn giấu giếm, Thất Giai đã kể với mẹ nuôi về muộn phiền trong lòng khi tình cảm của cô và anh bị cấm cản. Trong lúc tâm sự, Hồ phu nhân đã nói ra chuyện khiến Thất Giai buồn lòng thời gian qua, Giang phu nhân không chấp nhận cô vì quá khứ của bà Diệp An. Chính vì không muốn chuyện tình yêu của con gái vì quá khứ chẳng hề tốt đẹp của mình cản trở, bà Diệp An đã đích thân đến Giang gia để gặp Giang phu nhân. Ban đầu, cuộc trò cuộc khá căng thẳng bởi thái độ gay gắt của Giang phu nhân. Nhưng đến cuối cùng, những lời thuyết phục, xin lỗi thành tâm trong nước mắt của bà Diệp An đã phần nào khiến mẹ của Tống Hiển phải suy xét lại. Mẹ của anh có chút đăm chiêu khi nghĩ về việc người tình năm xưa của Giang lão gia sẽ trở thành xui gia với vợ chồng bà ấy. Dẫu cố gắng độ lượng thì trong lòng vẫn khó có thể xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra. Sau một hồi nghĩ suy, bà ấy cất lời: - Nếu con yêu Hồ Thất Giai đến vậy thì sự ngăn cản của mẹ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Đây là lời nói ngầm khẳng định bà ấy đã không còn ngăn cản chuyện đôi trẻ đến với nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]