Mặc cô kéo tay đuổi về, anh đợi đến khi cô mệt mỏi bất lực thì chợt phản đòn, nắm lấy tay Thất Giai kéo mạnh khiến cô ngã xuống giường.
Nhân lúc cô chưa kịp định hình, anh đã khóa chặt cô dưới tấm thân cao lớn, ghì chặt hai cổ tay cô xuống giường.
Hơi thở nam tính phả vào mặt khiến tim cô chợt đập loạn nhịp:
- Anh...anh muốn gì...
Mượn cớ trời mưa để mang thân qua phòng cô đòi ngủ cùng, chuyện vô lý như vậy nhưng Giang Tống Hiển cũng không ngại làm cho bằng được.
- Muốn em ngoan ngoãn.
Lời nói của anh nhẹ nhàng, bình thản nhưng sao cô không thể an tâm được, cứ thế này cô tổn thọ vì anh mất.
- Tôi thật sự rất mệt, làm ơn tha cho tôi đi.
Anh nhếch nhẹ một bên môi, bàn tay chạm vào đôi môi nhỏ nhắn:
- Em cuốn lên làm gì, tôi đã nói sẽ làm gì em đâu.
Chính vì anh cứ như vậy nên cô càng hoang mang, anh nào biết bây giờ với cô, anh "nguy hiểm" đến mức nào.
- Vậy sao anh không về phòng đi?
Anh bỗng bế cô trên tay, đặt cô nằm ngay ngắn rồi ôm cô vào lòng:
- Về thì sao có thể ôm em ngủ.
Thất Giai giữ bình tĩnh, cố trấn tĩnh bản thân khi trái tim đang đập chẳng thể kiểm soát. Anh bảo muốn ôm cô ngủ, có phải không đây? Thật sự anh chỉ ôm cô ngủ thôi hay phút chốc lại...
Cô vẫn còn hoài nghi, đôi mắt long lanh chứa đựng tia cảnh giác:
- Thật sự anh chỉ ôm thôi đúng không?
Tống Hiển hôn lên tóc cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hoac-minh-tinh-mui-huong-cua-em/938427/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.