Trông vẻ mặt mỏi mệt thiếu sức sống của cô, anh liền nhận ra điểm bất thường. Tống Hiển chợt đưa tay sờ lên trán cô, Thất Giai mở to mắt vì ngạc nhiên lẫn ngượng ngùng.
- Cô bị sốt rồi.
Nghe anh nói vậy, cô liền tự đưa tay sờ trán, quả thật rất nóng, bản thân cô còn không biết mình đang bị sốt.
- Tôi không sao, nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi. Chủ tịch tìm tôi có việc gì không?
Trong cô đã mệt đến mức giọng nói cũng yếu đi, vậy mà bảo rằng không sao. Anh đưa túi bánh ra trước mắt cô:
- Tôi có mua ít bánh rau củ, cô yên tâm là không có đường và chất béo.
Anh thừa biết cô ăn uống rất kỹ lưỡng và kiêng cử nghiêm ngặt để giữ dáng, vậy nên khi chọn mua đồ ăn vặt cho cô, anh rất chú tâm và tinh tế.
Cô nhận lấy túi bánh vì muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện để nghỉ ngơi.
- Cám ơn chủ tịch. Nếu không còn gì nữa thì tôi...
Cô chưa kịp nói hết câu để đóng cửa lại thì anh đã xô nhẹ cửa rồi bước hẳn vào trong phòng.
Khi cô vẫn đang hoang mang, sững sờ nhìn anh thì Tống Hiển đã đóng sầm cửa lại.
- Chủ tịch, anh làm gì vậy?
Tống Hiển bước chân tiến về phía cô, cô vội lùi lại một bước, chợt anh cúi người, thoáng chốc đã bế cô lên.
Thất Giai vừa giật mình lẫn ngạc nhiên, túi bánh trên tay cô rơi xuống đất, theo phản xạ, cô vòng tay ôm lấy cổ anh.
Anh bước đến giường, đặt cô nằm xuống, còn cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hoac-minh-tinh-mui-huong-cua-em/938421/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.