Anh vội nắm lấy tay cô giữ lại, không để cô trêu đùa gương mặt nam thần của mình thêm nữa.
- Cô đang muốn thử sự kiềm chế của tôi à?
Thất Giai cười khúc khích như đứa trẻ, ánh mắt có chút mơ màng nhìn anh.
- Kiềm chế...sao phải kiềm chế?
Anh trấn tĩnh bản thân, vội tháo tay cô khỏi cavat rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Vừa bước ra bên ngoài, anh đưa mắt nhìn lướt xuống phía dưới hạ thân rồi lắc lắc đầu:
- Xém chút nữa thì tiêu rồi.
Tống Hiển trở về phòng, anh tắm rửa thay quần áo. Vừa định đi ngủ lại nghĩ đến cô, muốn xem tình hình của cô thế nào.
Quả thật linh cảm của anh chẳng sai khi vừa bước đến gần phòng, anh đã hoang mang vì thấy cửa mở toang.
Đi vào bên trong, đảo mắt một vòng nhìn xung quanh, tìm cả bên trong phòng tắm vẫn không thấy cô đâu cả.
Tống Hiểu còn nghĩ cô thuộc tuýp người khi say sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng xem ra anh đã lầm to rồi.
Bây giờ anh thấy mình như bảo mẫu đang trông trẻ thế này, phải đi khắp nhà tìm cô. Theo dự đoán, anh bước xuống khu vực phòng ăn, thật sự nhìn thấy cô đang lục tủ lạnh.
Thất Giai có chút giật mình khi anh kéo tay cô lại gần anh. Tống Hiển chưa kịp cất lời thì cô đã giơ lon bia mình tìm được ra trước mắt anh.
- Bia này...cạn...nào...uống thôi.
Anh khẽ nhíu mày, vội lấy lại lon bia trên tay cô. Thất Giai liền nhăn mặt, cô giơ tay muốn đòi lại.
Nào ngờ cô phá thế này, còn lục tung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hoac-minh-tinh-mui-huong-cua-em/241376/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.