Tôi nói cho Vãn Ca biết công tử được an táng ở phòng nhỏ, anh lảo đảo bước đi, đứng trước cửa viện thấy phần mộ của công tử, dường như phải lấy hết dũng khí tích tụ bấy lâu mới đẩy cửa bước vào. Đến trước phần mộ của công tử, Vãn Ca liền ngã xuống, ôm bia mộ không khóc cũng chẳng cười, rất giống dáng vẻ lúc sư phụ ôm cha, đây là đau khổ sao? Đau đến mức này, đến khóc cũng không được, phải chăng cảm giác của sư phụ năm đó cũng như vậy?
Nhìn dáng vẻ của Tần Vãn Ca ôm bia mộ, tôi lại khóc, rồi nói cho Vãn Ca biết trong phòng có một thứ công tử muốn đưa cho anh ta. Vãn Ca xem xong bức thư công tử để lại, vừa khóc vừa cười, tôi nghĩ tôi nên nói cho anh ta một chuyện. Tôi đưa cho Vãn Ca ngọc tiêu của công tử, trên tiêu có vết máu, vết tích của ngày thành thân ấy.
“Suốt hai năm nay, lúc nào công tử cũng đem ngọc tiêu bên mình, không khi nào rời khỏi nó, cậu ấy bảo tôi giao cho anh.”
“Hai năm nay sức khỏe công tử không tốt, sốt cao không thuyên giảm, lúc hôn mê vẫn luôn gọi tên anh.”
“Tháng cuối, cả ngày công tử ở phòng nhỏ này vẽ tranh, ngồi ôm bộ hỉ phụ đến ngây người. Ngày cuối cùng công tử mặc áo đỏ, viết cho anh lá thư này.”
“Lúc viết thư công tử vẫn khóc, sau thì thổ huyết hôn mê, khi tỉnh lại cầu xin lão phu nhân đồng ý để cậu được an táng ở phòng này, lão phu nhân đồng ý, sau đó cậu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hoa-va-bac-moc/5046/chuong-4.html