Y không thành toàn mình sao? Bản thân còn danh dự sao chứ?
“Nực cười, ta muốn chết, ngươi cản được sao?” Cắn môi khô nứt, lạnh lùng mở mắt, mắt vàng u ám, mất đi ánh sáng rực rỡ.
Như một người sắp sửa đi về thế giới bên kia, thân thể cứng ngắc, tùy ý để Lang Nguyên muốn làm gì thì làm.
“Đều là bổn vương không tốt, mới vừa rồi bổn vương nhất thời xúc động, cưng đừng giận bổn vương nhá?” Yêu thương dùng ngón trỏ vẽ lên phiến môi đỏ, trong mắt Lang Nguyên có một tia kinh hoảng.
Y không muốn Tiểu Ngọc Ngọc rời đi, lại càng không muốn nhìn thấy bộ dạng thề chết này của hắn, y biết mình sai rồi, y không kiềm chế tính tình hung hãn này!
“Ta không muốn thấy ngươi.” Xoay qua, không nhìn y, mắt Kim Ngọc ngập nước.
“Hảo, hảo, cưng bình tĩnh một chút, bổn vương đi trước.”
Sờ sờ mũi, vẻ mặt bất đắc dĩ, Lang Nguyên lưu luyến không rời đứng lên, đi thật chậm, thật lâu mới thật sự rời đi.
Nước mắt trong suốt lặng lẽ chảy xuống theo gương mặt Kim Ngọc, tay chân lạnh lẽo chậm rãi ngồi dậy, sờ mấy vết hôn ngân xanh tím khắp người, một quyền đánh lên giường.
Không cần ngẩng đầu hắn cũng biết Lang Nguyên đã phong ấn cung điện, sợ hắn đào tẩu.
Cho dù như thế, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ ý định rời khỏi đây!
Điên cuồng phát tiết tức giận trong cung điện, giường lớn tinh xảo cũng bị phá thành mảnh nhỏ, trên mặt đất cũng bị thủng vô số lỗ, đến cuối cùng, hắn không còn chút khí lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-ho-nhap-ho-khau/79662/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.