Chương trước
Chương sau
Đêm lạnh như nước, Lang Nguyên lau mồ hôi trên mặt Kim Ngọc, mái tóc vàng mỹ lệ ẩm ướt bệt vào lưng hắn.

“Muốn trở về sao?” Lo lắng hắn cảm lạnh, Lang Nguyên ôn nhu vỗ về gương mặt hắn.

“Không muốn!” Kinh hoàng hét một tiếng, trừng lớn mắt, cố gắng giãy ra khỏi lòng y.

Bộ dáng sa đọa như vầy sao vậy có thể để phụ vương thấy?

Dịch chuyển quá nhanh, làm cự vật rời khỏi huyệt khẩu, mang theo một chút niêm dịch, hắn không dám nhìn giữa hai chân nữa, cảm giác ẩm ướt dính nhớt, khẳng định rất là bừa bãi.

Run rẩy khởi động hai chân, nhặt quần áo trên mặt đất, thân thể lung lay vài cái, hai tay giơ lên giơ xuống, nhưng vô lực mặc vào, Lang Nguyên mắt nhanh tay lẹ, tiến lên đỡ lấy hắn.

“Quên đi, để bổn vương giúp cưng.” Bất đắc dĩ thở dài.

Biết hắn lo lắng chuyện gì, Lang Nguyên cẩn cẩn dực dực ôm hắn đến bờ sông tẩy uế vật, sau đó giúp hắn mặc chỉnh tề, y hệt tri kỷ tình nhân ôn nhu.

“Ngươi không được ôm ta.” Hồi lâu, Kim Ngọc mới hồi phục tinh thần, phát hiện mình vẫn bị ôm ngang giữa không trung.

“Hảo hảo, bổn vương đỡ cưng về.” Đem cánh tay hắn choàng qua vai mình, bàn tay to đỡ thắt lưng hắn, chậm rãi hướng doanh trướng của Lang tộc.

Lúc tới nơi, trời đã tờ mờ sáng, tân khách sớm đã về, bốn phía chỉ còn có binh lính Lang tộc đi tuần, nhìn thấy bọn họ cung kính liền cung kính hành lễ sau đó tiếp tục nhiệm vụ.

Kim Ngọc bị lăn qua lăn lại một đêm, nay không thể chống đỡ thêm nữa, đi chưa được mấy bước đã ngã vào lòng Lang Nguyên, ngủ thiếp đi.

“Đại ca…” Một Hổ nữ tóc bạc từ doanh trướng đi ra, chạy đến chỗ hai người.

Nữ tử tóc bạc cũng là một vị tuyệt sắc giai nhân, tóc vấn cao, mặt phấn má đào, mi như xuân sơn, đôi mắt bạc như trăng tròn tỏa sáng, có thêm sự mềm mại của nữ tử, đôi mắt ôn nhu như nước, điểm ấy hoàn toàn trái ngược Kim Ngọc.

Lang Nguyên chỉ nhìn nàng một chút, liền đem ánh mắt dõi theo người trong lòng.

“Nhỏ giọng chút, đừng đánh thức hắn.” Đưa tay đặt giữa miệng, ý bảo nữ tử đừng lên tiếng.

Nữ tử sửng sốt, chợt gật đầu, tiến lên chuẩn bị tiếp nhận Kim Ngọc, lại bị Lang Nguyên bá đạo cản ra.

“Mượn doanh trướng này một lát.” Cũng không biết Kim Ngọc ở nơi nào, Lang Nguyên cũng chẳng muốn đi tìm, dứt khoát đỡ Kim Ngọc đi vào trong.

Nhẹ nhàng đặt Kim Ngọc ở giường lớn, Lang Nguyên quay đầu lại gật đầu ra hiệu cho Ngân Hồ.

“Nàng là Ngân Hồ phải không, phiền nàng đem chén nước đến.”

“Chờ, ta đi một chút sẽ trở lại.”

Ngân Hồ mềm mại xoay người rời đi, trong trướng chỉ còn lại Kim Ngọc và Lang Nguyên.

Kim Ngọc ngủ say không chút phòng ngự, một điểm cũng không giống như ban ngày giương cung bạt kiếm, mà y như trẻ sơ sinh, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra ngủ nhan thiên chân khả ái.

“Tiểu Ngọc Ngọc, muội muội cưng cũng là một tuyệt sắc giai nhân, nhưng nàng vẫn thua kém cưng, cưng torng lòng bổn vương vĩnh viễn là người đẹp nhất.” Vuốt ve khuôn mặt hồng nhuận của Kim Ngọc, Lang Nguyên thừa dịp hắn đang ngủ, cúi người hôn hắn.

Tiểu Ngọc Ngọc như thế này thật là tốt, nếu ngày nào đó Tiểu Ngọc Ngọc ôn hoà với y, lúc ấy dù hắn có muốn mạng của y, y cũng sẽ không nói hai lời mà giao tính mạng mình!

“Nước tới… Ngươi đang làm cái gì?”

Ngân Hồ bưng bát nước tiến vào, vừa lúc bắt gặp Lang Nguyên hôn môi ca ca, bị dọa thiếu chút nữa quăng luôn bát nước, may là Lang Nguyên nhanh tay nhanh chân, đoạt được bát nước.

“Đi, chúng ta đi ra ngoài nói.” Mày rậm nhíu lại, bàn tay to duỗi ra đem Ngân Hồ kéo ra ngoài trướng.

Xem ra, y phải hảo hảo luận đàm với tiểu Hồ nữ này, có lẽ Ngân Hồ có thể giúp y lấy được trái tim Kim Ngọc.

Đi tới khu đất cách doang trướng vài trượng, y khoanh hai tay trước ngực, ngẩng đầu nói: “Ta là người phương nào, chắc nàng đã biết rồi.”

“Cho dù ngươi là Hổ Vương, cũng không thể vũ nhục ca của ta!” Nộ trừng Lang Nguyên, Ngân Hồ khẳng định y là kẻ xấu.

“Vũ nhục? Bổn vương hôn hắn là vũ nhục hắn?” Hừ lạnh một tiếng.

Kim Ngọc chính là tâm can bảo bối của y, thương hắn yêu hắn còn không kịp, sao có thể vũ nhục hắn?!

“Ca của ta là nam tử, ngươi cũng là nam tử, ngươi thừa dịp ca ta không đề phòng mà làm chuyện không đứng đắn với hắn, chẳng lẽ là quân tử?” Đôi mắt không còn ôn nhu như nước mà bừng bừng hỏa hoa, Ngân Hồ tựa hồ cũng không hiền lành như vẻ bề ngoài.

“Bổn vương khó kìm lòng nổi, hơn nữa hắn chính là người của bổn vương, bổn vương sao không thể gần hắn!”

Nếu không phải Tiểu Ngọc Ngọc thẹn thùng, y cũng hận không thể ôm hắn thân thiết trước mặt mọi người, để mọi người đều biết y có bao nhiêu sủng ái hắn.

“Nói bậy, ca của ta là Hồ Vương tương lai, sao có thể là người của ngươi.”

“Thật can đảm nha, trừ ca ca nàng ra, nàng là người thứ hai dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với bổn vương.” Lang Nguyên đột nhiên nở nụ cười.

Ngân Hồ trừng mắt, mắt hổ tràn đầy thưởng thức, khó trách y mơ hồ cảm thấy khuôn mặt Ngân Hồ có chút quen mắt, thì ra bộ dáng tức giận của nàng cực kỳ giống Kim Ngọc, không hổ là huynh muội.

Nếu không gặp gỡ Kim Ngọc trước, có lẽ y sẽ thật sự đồng ý thú nữ tử trước mặt, đáng tiếc bây giờ trong lòng y chỉ có Kim Ngọc, không còn còn cho bất kì ai khác!

“Ta mặc kệ ngươi có phải là Hổ Vương hy không, dù sao ta cũng không cho phép ngươi khi dễ ca ca ta!” Hai tay chống nạnh, Ngân Hồ hoàn toàn không còn là ôn nhu mỹ nhân, ngược lại có điểm giống Mẫu Dạ Xoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.