Thẳng đến khi Lang Nguyên lần nữa thét chói tai, khóe miệng mang theo đắc ý ôm hắn cùng nhau đạt cao trào, làm cho kích tình bao phủ hết thảy…
Kim Ngọc toàn thân vô lực rúc vào ngực y, nhắm hai mắt ngoan ngoãn ngủ.
Lang Nguyên thâm tình nhìn hắn, ôn nhu vén những lọn tóc vàng ẩm mồ hôi.
“Tới nước này rồi, cưng lại phải rời khỏi bổn vương, làm sao bổn vương chấp nhận đây?”
Mất khống chế rồi, tất cả cũng đã vuột ra khỏi tay, y muốn Kim Ngọc vì tình mà ở bên mình mãi mãi, lúc này mình khống chế không được, muốn Kim Ngọc một lần lại một lần.
Gió đêm thổi tới, Kim Ngọc nằm trong lòng y nhịn không được run rẩy một chút, sờ cánh tay lạnh băng của Kim Ngọc, mày rậm nhíu lại, nhặt lên quần áo vương vãi trên đất.
Đột nhiên, từ trong áo lấy ra một vật, chính là hạp dược cao ——
Nhớ ngự y từng nói qua vật ấy không những chữa thương, còn có trợ giúp vu phòng chi nhạc!
Lần trước khi dùng dược, Kim Ngọc tựa như thay đổi, nhiệt tình vô cùng, y quyết định thử lại lần nữa, nói không chừng Kim Ngọc sẽ gật đầu ở lại…
Lấy ra một dược cao bôi vào tiểu huyệt khẽ hé mở, rất nhanh vân vê đi vào, cho đến khi nhìn thấy đáy dược hạp, Kim Ngọc mệt mỏi chậm rãi mở hai mắt, hừ một tiếng.
“Nóng…” Mắt vàng nửa mở, ánh mắt lưu chuyển, phong tình vô hạn.
Y hít một hơi lãnh khí, tay run lên, dược hạp rơi trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-ho-nhap-ho-khau/3035358/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.