Chương trước
Chương sau
Ở tẩm cung mấy ngày, không bị Lang Nguyên làm phiền, cuộc sống cũng coi như tiêu dao, tâm tình cũng không buồn bực.

Cùng lúc đó, thể lực của hắn khôi phục rất nhanh, tinh thần cũng tốt rất nhiều, một đôi mắt vàng lấp lánh hữu thần, quang mang bắn ra bốn phía!

Xuống giường đi vài vòng, bước đi như bay, một chưởng đánh ra, mái nhà rung chuyển, tòa cung điện cũng lay động.

“Ha ha, ta cuối cùng hồi phục.” Nhìn cửa điện đóng chặt, hắn suy nghĩ xem có nên phá cửa hay không.

Mới vừa đi đến cạnh cửa, vươn chưởng, cửa điện lại đột nhiên mở ra, đón ánh mặt trời và một người, đúng là người ba ngày chưa từng lộ diện – Lang Nguyên.

“Tiểu Ngọc Ngọc, tinh thần thật tốt a.” Lang Nguyên cười xán lạn, đi nhanh đến.

Nhìn Kim Ngọc một bộ thần thái phấn chấn, xem ra ngày ấy mình quyết định đúng ——

Tiểu Ngọc Ngọc như vầy thật là đẹp, giống như lần đầu tiên gặp ở thủy đàm, phong thần như ngọc!

“Ngươi tới làm gì?” Lạnh lùng quét mắt liếc y một cái, Kim Ngọc lắc mình đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Vài con chim nhỏ trong vườn vui sướng nô đùa, lá cây xanh lục theo gió thu xào xạc, ngẫu nhiên có vài lá bị thổi bay, xuyên qua cửa sổ, rơi dưới chân hắn.

Đảo mắt, mấy con chim đều bay hết, trên bầu trời chỉ còn vài vạt mây.

Hắn trong lòng thở dài, nếu Lang Nguyên không xuất hiện, hắn đã như mấy con chim kia, sớm rời đi ***g giam xinh đẹp này!

“Đương nhiên là đến thăm cưng rồi, tục ngữ nói một ngày không gặp như cách tam thu, bổn vương cũng ba ngày không thấy cưng, vị chi là chín năm, thật sự là mong nhớ khôn nguôi.” Mặt dày như tường thành, tiến lên cầm tay hắn áp vào trong ngực.

Nếu không phải công sự bận rộn, y thật muốn từng giây ở bên hắn, trăm xem không chán.

“Ngươi muốn chết!” Bị y đùa giỡn, Kim Ngọc tức đến bốc khói, quyết định đòi hết khoản nợ xưa nay.

Lúc này địa Kim Ngọc không giống ngày hôm trước, vận khởi pháp lực, một chưởng đánh ra, kim quang bắn ra bốn phía, thanh thế kinh người.

Lang Nguyên nhất thời chưa chuẩn bị, bị đánh một chưởng, phun máu tươi, bắn ra thật xa, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.

“Đứng lên, đừng giả chết.”

Không nghĩ tới một chưởng liền đánh trúng, Kim Ngọc thoải mái cười lớn, vỗ tay tán thưởng.

Ha ha, cuối cùng báo thù, nhưng nhìn Lang Nguyên nằm trên đất, hắn lại cảm giác buồn bực trong ngực, cũng không vui vẻ như tưởng tượng.

Hồi lâu, cũng không thấy Lang Nguyên đứng lên, hắn bắt đầu luống cuống…

“Không thể nào? Ta một chưởng đánh chết y sao?” Hắn trợn tròn mắt.

Không thật sự đánh chết y rồi chứ?

Khi nào hắn trở nên lợi hại như vậy, có thể một chưởng đánh chết Hổ Vương đại danh đỉnh đỉnh?!

Hắn cũng không phải thật sự muốn giết y a, hắn chỉ là tức giận y luôn dây dưa chính mình!

Dùng cước đá một chút, giống như tảng đá lớn, một chút phản ứng cũng không có, mặt hắn trắng không còn chút máu, vội vàng ngồi xổm xuống, ôm Lang Nguyên vào trong ngực, kiểm tra khí tức y.

“Xong rồi, ta thật sự đánh chết y…” Đờ đẫn nhìn phía trước, Kim Ngọc trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.

Đột nhiên, mắt hổ đen láy mở ra, Lang Nguyên cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, xoay người đặt hắn dưới thân, đem hai tay của hắn cao cao giữ ở đỉnh đầu.

“Ngươi… Dám giỡn mặt ta!” Kim Ngọc bị y kiềm giữ tức giận thẳng mắt trợn trắng, nhưng không thể tránh được.

Rõ ràng là Hổ, so với Hồ Ly như hắn còn giảo hoạt hơn, thật đáng chết!

“Cưng đánh bổn vương đến hộc máu, bổn vương đùa một chút có đáng gì?” Đưa tay lau vệt máu tươi còn đọng ở khóe miệng, Lang Nguyên ho hai tiếng.

Không nghĩ tới Tiểu Ngọc Ngọc xuống tay nặng như vậy, làm y buồn bực trong lòng, thiếu chút nữa bất tỉnh.

May là, trong nháy mắt ngã xuống đất thanh tỉnh trở lại, sinh một kế, dứt khoát giả chết hù dọa hắn.

“Sao ngươi không chết đi!” Nghiến răng nghiến lợi.

“Nếu bổn vương chết, cưng làm sao bây giờ, cưng đi đâu kiếm một phu quân dũng mãnh như bổn vương?” Cúi đầu hôn môi hắn, Lang Nguyên bày ra bộ dáng tự tin.

Cố ý đem hổ căn cương cứng giữa hai chân như có như không cọ xát lên xuống chứng minh mình dũng mãnh đến cỡ nào.

“Phi… Ta là nam tử, có tìm cũng tìm một nương tử xinh đẹp, nếu ngươi là nữ tử có lẽ ta còn để mắt tới.” Liếc y một cái, dẩu môi nói.

“Tiểu Ngọc Ngọc, bổn vương phát hiện tính tình của biến đổi nhiều nha.” Giơ lên cằm hắn, xoay trái xoay phải.

Nếu không phải khẳng định người trong lòng chính là người mình nhất kiến chung tình – Kim Ngọc, chắc y sẽ hoài nghi có phải là người khác hay không…

Chỉ là y không nghĩ tới hắn đường đường là Hồ Vương tương lai, bị y đối đãi như thế, sao có thể nhu hòa được nữa chứ?

“Tính tình ta xấu không phải nhờ phước của ngươi sao, ngươi cách ta xa một chút, thì chả có chuyện gì.” Nổi giận đùng đùng trừng y, hận không thể há mồm cắn y một phát.

“Không được nha, cưng là Hổ Hậu của bổn vương nha, bổn vương ôm cưng còn không kịp, sao có thể xa cưng chứ.” Đem mặt chôn vào cổ hắn, cọ cọ xát xát.

“Mấy ngày nay, không phải ngươi xa ta rất tốt sao.” Trừng lớn mắt vàng.

Nhìn mái đầu trắng vùi trên người mình, hắn lại cảm thấy như tiểu miêu cọ cọ làm nũng, làm hắn nhất thời thất thần…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.