Trình Khuyết đeo giày cưới cho Thương Vị Vãn, bế cô lên, trong sự vây quanh của mọi người, bước ra khỏi cửa, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi.
Cô dâu lên xe, tiếng pháo nổ vang, đì đùng suốt nửa tiếng, chữ “Hỷ” dán ngoài biệt thự nhà họ Chu tung bay trong gió, đoàn xe cưới sang trọng kéo dài rời khỏi khu biệt thự, hướng về công quán ở ngoại thành.
Thương Vị Vãn ngồi trong xe, buồn ngủ rũ rượi, sáng sớm đã dậy để trang điểm, thay đồ, giữa chừng chỉ ăn một chiếc bánh trứng mà Chu Duyệt Tề nhét cho. Lúc này xe chạy êm ru, cửa sổ cách ly mọi tiếng ồn ào náo nhiệt, trong xe chỉ còn cô và Trình Khuyết, tài xế là một nhân viên đỗ xe của nhà hàng “Nguyện”, mặc vest đen, ngực cài một chữ “Hỷ” màu đỏ.
Lên xe, Trình Khuyết nắm tay cô, không nói gì, nhưng ánh mắt nóng bỏng, như thể mọi lời muốn nói đều hòa tan trong ánh nhìn triền miên.
Thương Vị Vãn chỉ liếc anh một cái, rồi mí mắt bắt đầu sụp xuống, xe đi được khoảng mười phút, đầu cô đã như gà mổ thóc, gật gù vì buồn ngủ.
Cuối cùng, Trình Khuyết đưa tay đỡ sau gáy cô, không làm hỏng lớp trang điểm, cũng không làm rối tóc cô, dùng một tư thế cực kỳ dịu dàng để cô ngủ thoải mái.
Thương Vị Vãn bị tiếng pháo vang trời đánh thức, đoàn xe đón dâu đi qua trung tâm thành phố, thu hút vô số ánh nhìn, cuối cùng dừng lại ngoài công quán.
Vương Sưởng ở bên cạnh lo liệu việc tiếp khách, khách mời lần lượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-gio-dem-co-thoi-dung-yen/5082020/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.