Thương Vị Vãn mặc áo bệnh nhân ngồi ở ghế phụ, Trình Khuyết một tay đặt trên vô lăng, sắc mặt u ám.
Chiếc Mercedes-Benz G-Class màu đen luồn lách trong dòng xe cộ, trong xe hơi yên tĩnh.
Cuộc tranh cãi ở bệnh viện không có kết luận, Trình Khuyết kéo cô ra ngoài nói: “Tôi đưa em đến một nơi.”
Khoảng ba mươi phút sau, xe dừng ở chân một ngọn núi.
Trên núi cây cối rậm rạp, vì đã vào thu nên lá vàng bắt đầu rơi xào xạc.
Lá rụng phủ đầy bậc đá lên núi, Trình Khuyết đi thẳng phía trước, đi được vài bước thì ngoảnh lại, thấy Thương Vị Vãn đang quan sát xung quanh, anh quay lại, chẳng nói chẳng rằng nắm lấy tay cô.
Những ngày qua, anh không chạm vào cô.
Lúc này nắm bàn tay lạnh giá của cô, anh không nhịn được nhíu mày, xoa xoa tay cô: “Sao lạnh thế này?”
Thương Vị Vãn không nói gì, khẽ giãy ra, nhưng không rút được tay khỏi tay anh, ngược lại còn bị nắm chặt hơn.
Trình Khuyết thấy dáng người cô mảnh khảnh, như thể gió có thể thổi bay bất cứ lúc nào: “Em đứng đây chờ tôi.”
Nói xong, anh chạy bộ quay lại xe, mở cửa lấy một chiếc áo vest từ ghế sau.
Chiếc áo vest đen khoác lên người Thương Vị Vãn quá rộng, như đứa trẻ lén mặc quần áo người lớn.
Trình Khuyết lại nắm tay cô, bao trọn bàn tay cô trong lòng bàn tay mình.
Thương Vị Vãn lặng lẽ bước theo sau anh lên núi.
Đi được một đoạn, cô mới thấy bốn chữ “Trường Ninh Mộ Viên” (Nghĩa trang Trường Ninh).
Nghĩa trang rộng lớn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-gio-dem-co-thoi-dung-yen/5081997/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.