Giọng anh trầm đến mức không làm đèn cảm ứng sáng lên.
Thương Vị Vãn cảm nhận hơi thở nóng hổi của anh phả vào cổ, không thoải mái nghiêng mặt sang bên, nhưng mặt cứng đờ, im lặng không nói.
Sau một hồi đối đầu kéo dài, Trình Khuyết đưa tay nắm cằm cô, buộc cô nhìn vào mắt mình: “Nói đi.”
Nét mặt Thương Vị Vãn rất lạnh, cô đã quen với bóng tối, nhìn thấy đồng tử tối màu của anh. Ánh sáng lọt qua khe cửa sắt nặng nề, cửa sổ ở cầu thang phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo. Anh đứng ngược sáng trước mặt cô, gầy hơn nhiều so với lần gặp ở thành phố Ninh.
“Nói gì đây?” Thương Vị Vãn hỏi.
“Cô rốt cuộc nghĩ không thông chỗ nào?” Trình Khuyết xoa má cô bằng đầu ngón tay: “Sao phải chạy đến trước mặt loại đàn ông này để tự làm nhục mình?”
“Xem mắt thôi mà.” Thương Vị Vãn nói: “Đủ loại người.”
Ngón tay Trình Khuyết chà xát một mảng nhỏ trên má cô, đau rát.
Thương Vị Vãn nhíu mày: “Thả tay.”
Nhưng Trình Khuyết trầm giọng: “Nếu tôi không muốn thì sao?”
Thương Vị Vãn mím môi, nhân lúc anh không để ý, nắm tay anh đưa lên miệng, hung hăng cắn một cái.
Cô dùng hết sức, cắn đến đau cả hàm.
Khi buông ra, răng cô hơi ê, trên mu bàn tay anh in rõ một vòng dấu răng tím bầm.
Nhưng Trình Khuyết cứng cỏi, không kêu một tiếng.
Anh chỉ hỏi: “Hết giận chưa?”
Thương Vị Vãn quay mặt đi, thở hổn hển, cố bình tĩnh.
Trong bóng tối, Trình Khuyết còn để ý vết máu trên mu bàn tay cô, nắm tay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-gio-dem-co-thoi-dung-yen/5081991/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.