“Qua lại thử xem?” Thương Sách uống hơi nhiều, đầu óc cũng choáng váng, cánh tay vòng qua cổ Vinh Dịch, cười hỏi, “Loại bạn như thế nào?”
“Kiểu có thể thật lòng chia sẻ.”
“Ồ—”
Vinh Dịch cười mắt cong cong, nhưng khóe mắt lại liếc thấy anh họ vừa trở về, sống lưng chợt lạnh toát.
“Ai cho hai người uống rượu đấy?”
Kết quả—
Thương Sách chỉ vào Vinh Dịch, Vinh Dịch cũng chỉ vào Thương Sách.
Cả hai đồng thanh đổ lỗi cho đối phương. Hỏi bảo vệ mới rõ, là Vinh Dịch xúi giục trước, mà Thương Sách thì lại không kiên định, khách sáo vài câu rồi cũng nhập cuộc. Chỉ là, khi thấy Vinh Cẩm trở về, không hiểu sao cả hai đều có chút chột dạ.
Bởi vì cậu ta từng nói: “Cấm uống rượu!”
Bị ánh mắt cậu ta dằn xuống, cả hai lập tức ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, trong phòng bao yên ắng đến đáng sợ. Giữa chừng, điện thoại của Thương Sách rung lên — là cuộc gọi của ông nội.
Anh vừa mới “alo” một tiếng, đầu bên kia đã quát:
“Thằng nhóc con, còn chưa chịu về nhà hả?”
“Ông ơi…”
“Uống rượu rồi à?” Giọng ông nội nghiêm khắc, “Gần đây đầu óc mày bay đi đâu vậy? Đã năm ngày không thấy mày vác mặt về nhà rồi! Lại đi ăn chơi với ai nữa đấy? Hôm nay tao mới đến nhà họ Hạ, Văn Lễ bảo lâu lắm rồi không gặp mày.”
“Con gần đây ở với Vinh Cẩm.”
“Đừng nói bậy, thằng Vinh Cẩm là người thế nào chứ, vừa đẹp trai vừa giỏi giang, nó có thích mày đâu, sao có thể đi với mày?”
Phòng bao yên lặng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997099/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.