“Gia, tiểu thiếu gia này xử lý thế nào ạ?” Vệ sĩ đã kéo người đàn ông ướt như chuột lột từ phòng tắm ra ngoài, thuốc đã phát tác, nhiệt lạnh đan xen, hình như đã hôn mê rồi.
“Đưa đến bệnh viện rửa ruột.”
“Còn người phụ nữ kia?”
“Báo cảnh sát, đưa đến đồn.”
Sau khi xử lý xong hai người kia, cậu ta mới quay sang nhìn Thương Sách:
“Thương thiếu gia, anh không sao chứ?”
“Cậu nghĩ sao?”
“Tôi suýt nữa bị người ta lột sạch đồ, còn bị một thằng đàn ông sàm sỡ, cậu bảo tôi có sao không?” Thương Sách đã tức đến mức bốc hỏa, cả gương mặt đỏ bừng.
Trợ lý Tăng đứng bên cạnh liên tục lắc đầu:
Tội nghiệp ông chủ của tôi…
Anh ta vốn nghĩ người nhà họ Vinh này chí ít cũng phải an ủi vài câu, ai ngờ lại nghe thấy đối phương nói:
“Anh trước kia cũng từng sàm sỡ người ta đấy thôi.”
Thương Sách sững người, sau đó giận dữ gầm lên:
“Là vì tôi nghĩ tên đó định bỏ thuốc cậu, nên mới lao tới đây! Nếu không phải vì cậu, tôi có thành ra thế này không?”
“Vinh Cẩm, cậu đúng là không có tim!”
Thương Sách thấy thật oan ức, vừa nói vừa tố khổ, người nhà họ Vinh kia vậy mà… lại hơi nhếch khóe môi.
Cậu ta cười rồi…
Chỉ vì biểu cảm nào đó trên mặt Thương Sách — trông đúng là… có chút đáng yêu.
“Cậu cười cái gì! Thấy tôi thảm hại thế này buồn cười lắm à?” Thương Sách tức đến nghiến răng, “Tôi đúng là rảnh rỗi mà, lần trước cũng vì cậu đánh nhau rồi vào đồn cảnh sát, lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997097/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.