Hạ Tuần cười nhạt, giọng lạnh lùng:
“Ngay từ khi Thịnh Đình Xuyên bước chân vào công ty, bà – một người làm cô – hết lần này đến lần khác giở trò, tìm cách gây khó dễ. Nếu không phải anh ấy đủ bản lĩnh, e là đã sớm bị bà xé đến mức không còn mảnh xương nào sót lại rồi.”
“Là bậc trưởng bối mà chẳng có chút tình thương hay bao dung nào với hậu bối, vậy mà lại yêu cầu người khác phải tôn trọng bà, Thịnh Tú Hoa…”
“Làm người đừng sống hai mặt quá như vậy!”
“Có người cô như bà, Thịnh Đình Xuyên đúng là xui tận mạng.”
Có lẽ chỉ những người từng đối đầu, mới hiểu Thịnh Đình Xuyên đã phải trải qua những gì khi mới đặt chân vào Thịnh Thế.
Thịnh Tú Hoa nghiến răng ken két:
“Hạ Tuần, đây là chuyện trong nhà tôi, liên quan gì đến cậu?”
“Dù tôi không thương cậu ấy thì đã sao?”
“Dù gì thì cậu ấy cũng không tỉnh lại được nữa, có khi cả đời này cũng chỉ có thể nằm đó làm một cái xác sống. Dù tôi có phải ngồi tù, hay chết đi… cũng không thể đổi lại được cậu ấy.”
“Các người chỉ có thể giống tôi – đau khổ, tuyệt vọng… Mục đích của tôi đạt được rồi.”
“Nếu tôi đã không được sống hạnh phúc, thì tất cả cùng kéo nhau xuống địa ngục với tôi đi, ha ha ha—”
Tiếng cười của Thịnh Tú Hoa đầy điên loạn.
Âm thanh chói tai đến mức khiến người ta nổi da gà, đầu óc ong ong.
Gương mặt bà ta đầy vẻ cuồng loạn, rõ ràng là đã phát điên.
“Bà ta bị thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997076/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.