Bên tai, tiếng máy pha cà phê vẫn văng vẳng, hơi nước bốc lên từng đợt, khiến cổ họng Tưởng Trì Vũ như cũng bị rút khô nước, cả người cảm thấy nóng rát, bức bối…
Đột nhiên, anh sáng xé rách tầng mây, rọi vào từ ô cửa kính.
Ánh nắng sớm mai, vàng ấm, trong trẻo, chiếu lên hai người—lại hóa thành tan biến giữa đôi môi chạm nhau.
Anh cúi đầu xuống, hôn cô.
Bên tai, là tiếng máy rung cùng nhịp tim đập dồn dập, trong cơn mơ hồ, cô dường như còn nghe thấy máu trong người mình đang chảy cuộn ngược về tim.
Anh rất kiềm chế, nụ hôn nhẹ nhàng, lướt qua như mơn trớn…
Nhưng lại khiến đôi môi cô như bị thiêu đốt.
Sau một thoáng ngưng lại, môi rời nhau, hơi thở nóng bỏng len vào bên tai, giọng anh khẽ vang bên tai cô, câu chữ mơ hồ khiến người ta run rẩy:
“Trì Vũ, không có người anh nào lại hôn em gái như vậy cả. Hoặc là…”
“…hôn như thế này.”
Cánh tay anh siết lại, ôm chặt lấy eo cô.
Môi lại rơi xuống, nụ hôn lần này— sâu đến nghẹt thở.
Khơi gợi, kéo căng, khiến từng sợi thần kinh trong cô run rẩy.
Hương bạc hà mát lạnh từ miệng anh như một mồi lửa, châm lên ngọn lửa đang cháy âm ỉ trong lòng cô.
Hai cơ thể dán sát, nóng rực, gấp gáp, khiến chân cô mềm nhũn, đầu óc choáng váng, giống như đang sốt cao mà mê man.
Anh giống như một đỉnh núi tuyết lạnh lùng, cao ngạo, nhưng đôi môi anh, nụ hôn của anh, lại cháy bỏng đến mức người ta không cách nào kháng cự.
Mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997056/chuong-465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.