Rời khỏi đám đông, Thịnh Đình Xuyên cúi mắt nhìn cô:
“Em đi một mình à?”
“Ừm.” – Tưởng Trì Vũ khẽ cười.
Nụ cười ấy lễ phép, đúng mực, nhưng vẫn mang chút xa cách.
Thịnh Đình Xuyên không phải ngốc, đương nhiên nhìn ra sự khách sáo và đề phòng ấy trong thái độ của cô. Anh vừa định nói gì thêm, thì đã thấy ba mẹ mình từ xa bước lại, bên cạnh còn có một lão sư trong chùa mặc tăng phục, đang cúi đầu cảm ơn vì sự quyên góp của họ.
Tưởng Trì Vũ cũng nhìn theo ánh mắt anh, liền thấy vợ chồng nhà họ Thịnh.
Dụ Cẩm Thu thoáng sửng sốt khi trông thấy cô.
“Chào ông bà Thịnh, chúc năm mới an khang.” – Tưởng Trì Vũ lễ độ chào hỏi.
“Năm mới vui vẻ.”
Dụ Cẩm Thu vừa đáp vừa kín đáo liếc nhìn con trai, ánh mắt như hỏi: Chuyện gì đây? Sao cô ấy lại ở đây? Hai đứa hẹn nhau à? Thịnh Đình Xuyên bất đắc dĩ đáp lại ánh mắt mẹ: Đây là nơi công cộng, ai cũng có thể đến. Đâu phải địa phận riêng của nhà ta, cô ấy xuất hiện thì có gì lạ đâu?
“Cháu đến dâng hương sao?” – Dụ Cẩm Thu hỏi.
Tưởng Trì Vũ gật đầu:
“Cháu thắp rồi.”
“Vậy xuống núi cùng chúng ta nhé?” – Thịnh phu nhân mời. Tưởng Trì Vũ cũng vừa hay định xuống, liền gật đầu đi cùng.
Dụ Cẩm Thu sóng bước đi cạnh Tưởng Trì Vũ, hai người trò chuyện khẽ khàng. Thịnh Đình Xuyên đi sau cùng với cha, không nghe rõ, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy hai người cười nhẹ, trông như rất ăn ý.
“Hôm qua cậu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997028/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.