Đêm buông, Kinh Thành đón trận tuyết đầu tiên kể từ khi bước vào mùa đông năm nay.
Trong xe, Thịnh Đình Xuyên nghiêng đầu liếc nhìn người bên cạnh. Đã là nửa đêm, vậy mà Tưởng Trì Vũ vẫn không hề có chút buồn ngủ nào, cô mở túi tài liệu ra, chăm chú nhìn kỹ từng tờ một lần lại một lần.
“Tưởng tiểu thư, cô cứ yên tâm. Mọi điều khoản trên đó đều đã được đội ngũ luật sư xem xét kỹ lưỡng. Tối nay, những luật sư giỏi nhất Kinh Thành đều đang làm việc cho cô, tuyệt đối không có vấn đề gì.” Trợ lý Lộ cười nói.
Anh ta vốn tưởng rằng, Tưởng Trì Vũ cùng lắm cũng chỉ đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tưởng.
Không ngờ cô lại nhắm đến toàn bộ tài sản nhà họ Tưởng.
“Cũng phải cảm ơn Tiểu Tổng giám đốc Thịnh đã giúp tôi diễn vở kịch này.” Tưởng Trì Vũ quay sang, chân thành cảm ơn Thịnh Đình Xuyên.
Cô bị tuyết rơi trúng người, không kịp phủi, vào trong xe gặp hơi ấm, tuyết tan thành nước thấm qua tóc và áo.
Thịnh Đình Xuyên chỉ cười nhạt, đưa cho cô một tờ khăn giấy, “Trên người còn vương nước tuyết.”
“Cảm ơn.”
Tưởng Trì Vũ không nhìn rõ, chỉ tiện tay lau qua loa.
protected text
Nước tuyết mát lạnh, mà đầu ngón tay anh lại ấm nóng.
Cái lạnh và ấm đan xen, lướt nhẹ trên đỉnh đầu…
Như một tia lửa nhỏ chợt lóe.
Khiến da đầu cô khẽ căng lên, toàn thân cũng bất giác cứng lại.
Trong xe ấm áp, hơi nóng phả vào mặt, chẳng hiểu sao lại thấy nóng bức, tim đập rộn ràng.
Hành động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997021/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.