Trong phòng nghỉ.
Vẻ mặt của Thịnh Đình Xuyên thong dong, mang theo phong thái nho nhã, cao quý, như mây trăng gió mát, như thể mọi chuyện đều chẳng liên quan đến anh ta.
Anh đang uống trà, ánh mắt dừng lại nơi cửa sổ, tựa như đang thưởng ngoạn cảnh đêm trăm nhà lên đèn. Qua lớp kính đối diện, anh có thể nhìn thấy rõ ràng Tưởng Trì Vũ đang lén lút nhìn mình.
Do dự, ngập ngừng, hiển nhiên là có điều muốn nói.
Lúc nãy trong buổi tiệc đính hôn, vẻ mặt cô ấy buồn thương ai oán, tựa trăng tàn hoa rụng, khiến người ta không khỏi xót xa.
Ai nấy đều cho rằng cô ấy là kẻ si tình bị phụ bạc.
Dù sau này Tưởng Thư Nhan có gả vào nhà họ Kim, e rằng phu nhân nhà họ Kim cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô.
Chỉ là Tưởng Trì Vũ còn chưa kịp mở miệng thì điện thoại đã rung lên. Nhìn thấy tên hiển thị, sắc mặt cô hẽ thay đổi:
“Ba?”
“Ba đang ở phòng khách quý phía bên phải tầng một. Con qua đây một chút.”
Nói xong, điện thoại bị cúp.
“Tiểu Tổng giám đốc Thịnh, tôi còn chút việc, xin phép rời đi trước…”
Cô ấy vừa đứng dậy, Thịnh Đình Xuyên cũng đồng thời đứng lên, đi đến trước mặt cô, lấy từ trong túi ra chiếc vòng tay gắn đá sapphire đưa cho cô.
“Quà này quá đắt tiền, huống chi hôm nay cô dâu trong buổi tiệc đính hôn không phải tôi.”
Thịnh Đình Xuyên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nâng tay trái của cô ấy lên. Đầu ngón tay anh rõ ràng cảm nhận được một lớp chai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996991/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.