Hạ Tuần mặt mày rạng rỡ, còn mỉm cười liếc nhìn Thịnh Đình Xuyên:
“Bộ dạng sư huynh hôm nay không tốt lắm, dạo này gặp chuyện phiền lòng gì à?”
“Không có.”
“Nếu không phải công việc, vậy là không thuận lợi trong chuyện xem mắt?”
Tô Hàm Nguyệt hít sâu một hơi.
Xong rồi.
Mới vừa ngồi xuống còn chưa bắt đầu ăn, đã vậy rồi sao? Cô khẽ dịch người, nghiêng về phía Thịnh Thư Ninh, tốt nhất nên tránh xa chiến trường một chút:
“Tối nay Hạ tiên sinh không tới à?”
“Có một dự án hợp tác ở nước ngoài, anh ấy phải mấy hôm nữa mới về.” Vốn dĩ dự án đó xảy ra chút vấn đề, nên Hạ Văn Lễ mới tạm thời quyết định sang nước ngoài xử lý.
“Anh ấy không ở đây, trông em có vẻ khá vui thì phải?”
Thịnh Thư Ninh mỉm cười, không đáp lời.
Dạo gần đây ai đó rất hăng hái trong việc “tạo người nhỏ”, chỉ là hai người họ loay hoay mãi mà vẫn chưa có động tĩnh gì. Trước đây cô từng phẫu thuật chân, đã từng làm kiểm tra tổng quát toàn thân. Hạ Văn Lễ mỗi năm cũng đều khám sức khỏe định kỳ, cả hai đều không có vấn đề gì.
Thế là Hạ Văn Lễ kết luận nguyên nhân là: Chưa đủ nỗ lực.
Giờ anh ra nước ngoài, Thịnh Thư Ninh cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày.
“Sư huynh, uống chút rượu chứ?” Hạ Tuần gọi món xong, quay sang hỏi Thịnh Đình Xuyên.
“Gì cũng được.”
Rồi ai đó cố tình chọn loại rượu đắt nhất.
Thịnh Đình Xuyên không phải không có tiền, chỉ là Hạ Tuần rõ ràng đang coi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996980/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.