Hạ Tuần đang xoa nhẹ hai bên thái dương, từ chỗ Hạ Văn Dã đã biết được địa điểm cụ thể.
“Chú út à, chú cũng đừng sốt ruột. Dù anh ta có ăn mặc lộng lẫy thế nào thì cũng chẳng bằng được một phần vạn của chú.”
“Chỉ trách tiểu thím nhà mình đẹp quá mức thôi.”
“Có lúc, đẹp quá cũng là một cái tội đấy ạ.”
…
Từ sau khi Tô Hàm Nguyệt cứu chị dâu của cậu, Hạ Văn Dã đã ngầm xem cô là tiểu thím duy nhất của mình. Dù sao thì, khi có chuyện xảy ra, cô thật sự dám xông lên phía trước.
Một tiểu thím như vậy mà gả vào nhà, chẳng lẽ còn lo không có ngày tốt lành sao? Anh Thương Sách, đừng trách em.
Vì hạnh phúc của chú út và em, chỉ đành hy sinh anh rồi.
——
Trong hội sở.
Khi mọi người từ bên ngoài quay lại phòng bao, Thịnh Thư Ninh thấy hơi lạnh, Hạ Văn Lễ ân cần giúp cô sưởi tay. Tô Hàm Nguyệt thì tự mình xoa xoa ngón tay đỏ ửng vì lạnh.
“Tô tiểu thư.” Thương Sách rót cho cô một cốc nước nóng, “Uống chút cho ấm người.”
“Cảm ơn anh.”
Một vài người ngồi lại chơi bài. Vì Tô Hàm Nguyệt không tiện dùng một tay, Thương Sách tổ chức trò chơi “Bạn có, tôi không”, mọi người quây quần chơi cùng. Hạ Văn Lễ không tham gia, chỉ ngồi bên trò chuyện với bạn.
Luật chơi rất đơn giản: mỗi người nói một việc mình từng làm mà người khác chưa từng làm. Ai chưa từng làm thì phải uống rượu, nếu có người từng làm rồi, thì người nói phải uống.
Vừa bắt đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996942/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.