Tại biệt thự tổ nhà họ Thịnh.
Khi thấy Hạ Tuần xuất hiện, Thịnh Đình Xuyên cũng không mấy bất ngờ — vì việc tu sửa lại biệt thự tổ, Hạ Tuần đã trở thành khách quen của nhà họ Thịnh. Còn Tô Hàm Nguyệt thì còn chưa kịp ngạc nhiên, đã bị Dụ Cẩm Thu nắm lấy tay.
“Cháu đã cứu con bé Ninh Ninh nhà dì, lẽ ra dì phải tự mình đến bệnh viện thăm cháu, chỉ tiếc là cơ thể này lại chẳng ra gì…” Giọng Dụ Cẩm Thu khàn đặc vì cảm lạnh nặng.
“Cháu không sao đâu ạ, lại còn phiền dì mỗi sáng đều nấu bữa sáng cho cháu.”
“Cháu nói thế là khách sáo rồi.”
Hai ông bà nhà họ Thịnh lại kéo cô ngồi xuống chuyện trò một lúc lâu, đến mức Thịnh Đình Xuyên phải lên tiếng xin phép, đưa cô về phòng nghỉ.
Hạ Tuần vốn đang nói chuyện với Thịnh Đình Xuyên, cũng thuận thế đi cùng hai người.
Thịnh Thư Ninh ban đầu định đi theo, nhưng thấy chú út cũng đi rồi thì lập tức chuyển hướng, nói muốn tự tay xuống bếp nấu cho ân nhân cứu mạng, rồi chui tọt vào bếp.
Ra khỏi tầm mắt các bậc trưởng bối, Thịnh Đình Xuyên mới hỏi:
“Hôm nay là lễ Giáng Sinh, anh không đi hẹn hò mà lại chạy tới nhà tôi làm gì?”
“Không ảnh hưởng.”
“Anh tự tin ghê. Tôi thật muốn biết, là cô gái thế nào mới lọt nổi vào mắt xanh của anh.”
“Yên tâm, khi xác định quan hệ rồi, tôi sẽ thông báo với cậu.”
“Tưởng hôm nay anh hẹn hò chứ.”
“Công việc quan trọng hơn.”
Tô Hàm Nguyệt lập tức bật chế độ giả chết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996940/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.