Chỉ là, Giang Hàm suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể đoán được ai lại làm chuyện như vậy.
“Em đã bảo Trần Tối đến bệnh viện tâm thần hỏi rồi. Hôm chị và người nhà họ Tạ gặp mặt, có người từng thấy một kẻ lạ mặt đi vào phòng bệnh của Hứa Lệnh Phong.” — Hạ Văn Lễ nói.
“Là ai?”
“Camera giám sát hỏng rồi.”
“……”
Giang Hàm cảm thấy đau đầu.
Điều mấu chốt là hiện tại Hứa Lệnh Phong đã hoàn toàn mất trí.
Ông ta giết người, gây thương tích…
Nhưng có giấy xác nhận bệnh lý thì rất dễ trốn tránh trách nhiệm pháp luật.
Chỉ cần chưa tìm được ông ta, thì chẳng khác nào trên đầu mọi người đều treo một lưỡi dao.
Trước khi rời khỏi nhà họ Hạ, Giang Hàm còn liếc nhìn Hạ Tuần một cái: “Chú út, chú và thím út tiến triển đến đâu rồi?”
Hạ Tuần bất lực.
Tại sao ai gặp anh ta cũng hỏi câu này? Mọi người rốt cuộc tò mò chuyện riêng của anh ta đến mức nào vậy?
Tạ Tư Nghiên đích thân đến nhà họ Hạ đón người, hai người tay trong tay, nhìn là biết tình cảm rất tốt. Hạ lão gia còn huých khuỷu tay cậu con trai ngỗ nghịch của mình:
“Thế nào? Nhìn người ta ân ái như thế, con có ghen không? Có thèm không?”
“Thằng nhóc nhà họ Tạ ấy, tuy nhỏ tuổi thật nhưng giỏi giang lắm.” Hạ lão gia đầy ngưỡng mộ.
“Chỉ là một con chó trà xanh ranh mãnh mà thôi.”
“Chó gì cũng được, cưới được vợ là chó tốt.”
Hạ lão gia liếc nhìn con trai, hừ lạnh một tiếng:
“Nói người ta là chó, mà con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996929/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.