Vừa thấy bà cụ, Chung Thư Ninh liền mỉm cười lễ phép:
“Cháu chào bà ạ.”
“Chào cháu.”
Bà cụ đã sớm thu lại vẻ mặt ngạc nhiên, ánh mắt bình thản nhìn lướt qua hai người đứng sau Chung Thư Ninh:
“Còn hai người này là…?”
“Giúp cháu giao hàng ạ.”
Chung Thư Ninh không vạch trần mối quan hệ ruột thịt giữa mình với Thịnh Đình Xuyên.
Bà cụ khẽ gật đầu: “Nhân viên cháu thuê à?”
“Vâng ạ.”
“Vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Bà cụ tự mình ra đón, một tay chống gậy, tay kia vén rèm chắn gió.
Trong nhà đã được sưởi ấm, hương thơm dìu dịu của trà ô mai trần bì lan tỏa khắp phòng, bàn trà cũng đã bày đầy bánh ngọt và điểm tâm.
Chung Thư Ninh bước vào trước.
Lẽ ra Lý Khải sẽ vào sau cùng, nhưng Thịnh Đình Xuyên cố tình nhường anh đi trước, rồi quay đầu liếc mắt trao đổi với bà nội.
Anh cau mày, ánh mắt như đang hỏi: “Chuyện gì đây? Không phải bà đang ở nước ngoài sao? Tự dưng xuất hiện ở đây làm gì?”
Bà cụ lập tức nắm lấy tay anh, ra hiệu “Im miệng!”
Thịnh Đình Xuyên sắp phát điên luôn rồi.
Bà nội đang bày trò gì đây? Cả đời rồi, giờ còn bày ra vở kịch này nữa?
Anh chưa kịp phản ứng, bà đã giơ thẳng cây gậy trong tay, chọc một cú vào bắp chân anh, ánh mắt cảnh cáo rõ ràng:
“Im! Vào nhà ngay!”
…
Trong khi đó, Chung Thư Ninh vừa bước vào liền thấy một ông lão ngoài bảy mươi đang ngồi trong phòng, bên tay là một chiếc tẩu thuốc.
Tóc bạc trắng, mày mắt sắc bén.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996876/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.