Kinh thành đã vào đông, gió nổi lên, từng đợt giá rét tràn về.
Chung Thư Ninh đến sân bay sớm hơn giờ dự kiến. Cô không nói cho Hạ Văn Lễ biết—thông qua Trần Tối, cô đã biết anh sẽ đi theo lối đặc biệt, vì thế, cô chọn đợi sẵn ở bãi đậu xe.
Cô đợi khoảng nửa tiếng thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của anh.
Bước chân anh rất nhanh và dứt khoát.
Khoác chiếc áo măng tô dài màu đen đơn giản, vẻ mặt nghiêm nghị, vừa đi vừa trao đổi gì đó với Trần Tối.
Chiếc xe đã đậu sẵn ở bãi đỗ.
Khi cửa xe bật mở, anh còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy ngay nụ cười rạng rỡ quen thuộc của Chung Thư Ninh.
Cô cười, đôi mắt cong cong, nhìn đến vô cùng thu hút.
“Chào mừng anh về.” Vì chân chưa khỏi hẳn, cô không thể chạy ra, chỉ có thể đưa tay về phía anh.
Rất rõ ràng: Muốn ôm một cái.
Hạ Văn Lễ cúi người chui vào xe, kéo cô ôm vào lòng. Đã lâu không gặp, vòng tay quen thuộc ấy, hơi thở thuộc về cô khiến toàn thân anh như thả lỏng ra hết.
“Trời lạnh thế này, em đến làm gì?” anh hỏi.
“Ra ngoài mua nguyên liệu điều chế hương, tiện đường thôi.”
Hạ Văn Lễ bật cười khe khẽ, cô rõ ràng là đang mạnh miệng giấu ngọt ngào.
Chờ Trần Tối và Lý Khải lên xe, tấm ngăn được kéo lên, anh liền thản nhiên bế cô gái nhỏ trong lòng lên đặt ngồi lên đùi mình, cúi đầu, đôi môi mỏng lướt nhẹ qua môi cô. Trong không gian xe bật điều hòa ấm áp, nhiệt độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996842/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.