Sau tiết Lập Đông, cơn mưa dội thẳng vào cửa kính, phát ra những âm thanh lách tách như từng nhát roi đánh xuống. Trời u ám, mây đen vần vũ. Hồi tưởng về chuyện năm xưa, cơ thể Ngụy Lãng bất giác run rẩy, ngay lúc đó, một tiếng sấm đông bất chợt vang lên ngoài trời.
Hắn từ từ bước về phía Chung Thư Ninh:
“Ban đầu tôi cứ tưởng đêm đó đụng phải Hạ Văn Lễ là chuyện ngoài ý muốn.”
“Tôi đành nhận xui xẻo, nào ngờ…”
“Lại là vì em!”
Chung Thư Ninh siết chặt cây gậy trong tay, nhìn hắn từng bước ép sát, hơi thở cũng bắt đầu gấp gáp.
“Anh nghĩ nhiều rồi, mấy năm trước tôi hoàn toàn không quen biết anh ấy.”
“Biết hay không, không quan trọng.” Ngụy Lãng bật cười lạnh, đến gần cô, mùi khói thuốc nồng nặc phả thẳng vào mặt khiến người khác nghẹt thở. “Ai bảo hắn yêu em, vậy thì em cũng chỉ có thể xem như số mình đen đủi thôi.”
“Tôi không động được vào hắn, thì chỉ có thể ra tay với người hắn quan tâm.”
“Cho hắn nếm thử cảm giác sống không bằng chết.”
Nói xong, hắn cười phá lên, cơ mặt méo mó dữ tợn đến đáng sợ.
“Chuyện của em trai tôi, là do anh làm?” Chung Thư Ninh cố gắng giữ bình tĩnh.
“Chung tiểu thư à, không có bằng chứng thì đừng nói bừa.” Ngụy Lãng cười nhếch mép, ánh mắt quét qua người cô, “Năm đó tôi còn chẳng để ý, trong đám con gái ấy lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662880/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.