Ánh mắt của ông ta như thể đã sớm nhìn thấu mối quan hệ giữa hai người, chăm chú quan sát Hạ Văn Lễ, mãi đến khi nghe thấy giọng nói của chị gái mình mới chịu thu hồi ánh nhìn.
“Đứng ở hành lang làm gì thế? Mau vào đi.”
Dụ Cẩm Thu nhìn thấy Chung Thư Ninh, đáy mắt lập tức tràn đầy ý cười: “Đây là cậu của con đấy, hai người gặp nhau rồi phải không?”
Chung Thư Ninh khẽ gật đầu.
Dụ Cẩm Thu lại trừng mắt nhìn em trai một cái: “Em đừng cứ giữ bộ mặt lạnh lùng như thế, dọa con bé sợ đấy.”
Dụ Hồng Sinh “ừ” một tiếng, khẽ cười với Chung Thư Ninh và Hạ Văn Lễ.
Trần Tối đi phía sau, da đầu tê rần:
Trời ơi!
Còn đáng sợ hơn nữa!
Khuôn mặt của Dụ Hồng Sinh vốn không hợp để cười, khi cười trông cực kỳ gượng gạo, vô cùng thiếu tự nhiên.
Ông ta khẽ ra hiệu bằng ánh mắt với chị gái, hai chị em sóng bước phía sau. Xung quanh yên tĩnh đến mức, trước khi bước vào phòng bao, Chung Thư Ninh vẫn vô tình nghe thấy một đoạn đối thoại của họ:
“Chị, chị chắc chắn, đây thật sự là Ninh Ninh ạ?”
“Con gái ruột của chị, chị chẳng lẽ lại nhận nhầm?” Dụ Cẩm Thu hạ thấp giọng, “Ngay cả Đình Xuyên cũng đã làm xét nghiệm, em cũng xem rồi, còn gì để nghi ngờ nữa.”
“Em không được nói linh tinh trước mặt con bé!”
“Em biết rồi.” Giọng khàn khàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662875/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.