Tại nhà họ Thịnh
Thịnh Mậu Chương cau mày, cứ chăm chăm nhìn chằm chằm vào tấm ảnh con gái. Còn về người đàn ông đã “đưa con gái ông đi”, ông ta lại chẳng để tâm nhìn kỹ, “Trong đó có hồ sơ của cậu ta không? Lúc khác ba xem lại.”
“Cũng không cần xem kỹ đâu ạ, người đó… ba biết.”
“Gì cơ?”
Từ sau khi vợ bị vấn đề tâm lý, ông ta đã đưa bà đi về miền Nam tịnh dưỡng, suốt hơn mười năm không màng tới chuyện ở kinh thành nữa. Người và việc ở đây, ông ta gần như chẳng còn ký ức.
Huống hồ chi là mấy đứa nhỏ nhỏ tuổi, cùng thế hệ với con gái ông.
“Ba còn nhớ nhà họ Hạ không ạ?”
“Con bé lấy Hạ Tuần à?” Thịnh Mậu Chương lại nhíu mày.
“……”
“Cậu ta lớn hơn con bé cả một thế hệ, đúng là già mà còn ham cỏ non.” Hạ Tuần bằng tuổi con trai ông.
Tiểu Tổng giám đốc Thịnh đau đầu, “Không phải anh ta.”
“Thế là ai?”
“Cháu trai của anh ta.”
Thịnh Mậu Chương do xúc động quá nên đầu óc rối ren, mấy chuyện của nhà họ Hạ cũng đã quên gần hết, buột miệng nói, “Cháu trai? Chắc giờ còn đang học mẫu giáo chứ mấy!”
Nói xong mới sực nhớ ra, “Cháu trai nào cơ?”
Nhà họ Hạ cũng có không ít đứa cháu.
“Hạ Văn Lễ ạ. Trước đây ba từng gặp cậu ấy rồi còn khen là đứa nhỏ hiểu chuyện, lễ phép, nói là hiếm có được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662859/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.