Chung Thư Ninh trải qua một ca phẫu thuật gây mê toàn thân. Sau khi được đẩy về phòng bệnh, phải mất thêm hơn một tiếng nữa cô mới dần dần tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, người đầu tiên lọt vào tầm mắt là Hạ Văn Lễ – người đang ngồi canh bên giường. Cô muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, khó khăn phát ra âm thanh. Tuy vậy, bàn tay cô đã được ai đó nhẹ nhàng nắm lấy…
“Cháu tỉnh rồi à?” – Hạ lão phu nhân vừa nói vừa đẩy cháu trai mình ra một bên.
Hạ Văn Lễ: “…”
Đây rõ ràng là vợ cháu mà…
“Chị dâu, chị còn nhận ra em không đấy?” – Hạ Văn Dã lập tức nhào tới.
Cậu nghe nói sau khi gây mê toàn thân, đầu óc dễ bị choáng váng.
Chị dâu là chỗ dựa lớn nhất của cậu trong nhà, bây giờ lại là “nửa bà chủ” của cậu nữa, chị mà quên cậu thì tiêu mất!
“Con nói linh tinh gì vậy, sao mà quên con được.” – Lương Gia Nhân kéo con trai mình ra sau, rồi cúi người nhìn Chung Thư Ninh, dịu dàng hỏi – “Cảm giác thế nào? Nếu thấy không thoải mái ở đâu, nhất định phải nói ngay nhé.”
Chung Thư Ninh khẽ lắc đầu.
Thuốc gây mê vẫn chưa hoàn toàn tan hết, chân phải của cô gần như không có cảm giác gì.
“Cháu đói không? Nhưng giờ vẫn phải nhịn thêm vài tiếng nữa mới được ăn.” – Hạ lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662855/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.