Một giọng nói quen thuộc.
Hương gỗ dịu nhẹ quen thuộc trên người anh nhanh chóng bao trùm lấy cô. Chung Thư Ninh thoáng ngây người, toàn thân lập tức thả lỏng, con dao rọc giấy rơi xuống đất.
“Hạ… Hạ Văn Lễ?”
“Ừ, đừng sợ, anh tới rồi.”
Hạ Văn Lễ nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, ánh mắt lạnh như băng khóa chặt lấy tên bắt cóc có vẻ ngoài thư sinh.
Giữa chân mày anh, một mảng sát khí sắc lạnh.
Bản chất băng giá ẩn sau vẻ ngoài trầm tĩnh khiến người đối diện không rét mà run.
“Mẹ kiếp, mày là ai? Đây là vợ tao!” Trong ánh sáng lờ mờ, gã đàn ông vẫn chưa nhận ra anh là ai, còn toan bước tới kéo Chung Thư Ninh đi.
Nhưng tay hắn còn chưa kịp chạm đến—
Hạ Văn Lễ đột ngột tung một cú đá.
“Rầm!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cả người hắn như một mũi tên rời cung, bay văng ra rồi nặng nề ngã lăn xuống đất.
Tên đồng bọn chết sững tại chỗ.
Cơn đau dữ dội nơi ngực khiến tên kia chỉ biết cuộn người r*n r*. Vừa mới gắng gượng ngồi dậy, người đàn ông khác vừa xuống xe lập tức bồi thêm một cú đá vào sườn.
Cú đá mạnh đến mức đầu óc hắn choáng váng, sắc mặt trắng bệch.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cánh tay bị chém khi nãy đã bị Lý Khải dùng chân giẫm mạnh lên.
Đau đớn tột cùng, nhức buốt tận tim gan.
Hạ Văn Lễ vốn đã lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662851/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.