Chung Thư Ninh liếc nhìn mâm cơm trên bàn: “Trông cũng được đấy, ba món mặn một món canh, có thịt có rau, nhìn thôi mà em đã thấy đói rồi.”
“Vậy thì thử đi.”
Giang Hàm vừa nói, vừa liếc quanh một lượt, chắc chắn rằng trong phòng không còn dấu vết nào của Tạ Tư Nghiên để lại, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào: “Cứ tự nhiên nhé, chị vào phòng thay đồ một chút.”
Ra ngoài cô đã quen mặc đồ công sở, về đến nhà rồi vẫn mặc thì cũng thấy bí bách, khó chịu.
Mở cửa vào phòng, cô còn chưa kịp khép cửa lại thì đã nhìn thấy Tạ Tư Nghiên đang đứng ngay sau cánh cửa…
Cô giật mình đến nghẹn thở.
Đồng tử co lại, bốn mắt nhìn nhau, trao đổi trong im lặng.
Cô tưởng anh đã rời đi từ lâu rồi.
“Anh chưa đi à?” Giang Hàm hạ thấp giọng, gần như thì thầm.
“Không kịp.”
Anh cũng là người, đâu phải thần thánh gì, vừa dọn dẹp sơ qua đống đồ, tính rời đi thì đã không còn đủ thời gian.
Mấu chốt là Chung Thư Ninh biết anh. Nếu bị bắt gặp thì dù có biện hộ tạm thời, sau này cũng khó mà không bị nghi ngờ.
Giang Hàm nhíu mày, đúng lúc này, bên ngoài Chung Thư Ninh đã gọi giục cô ra ăn cơm. Thời tiết thế này, đồ ăn để lâu một chút là nguội ngay. Cô liếc nhìn Tạ Tư Nghiên một cái thật sâu, đặt áo khoác xuống, khép cửa phòng rồi đi ra phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662838/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.