Trời phủ một tầng sương mù, vầng trăng khuyết lơ lửng như một dải bạc mảnh.
Trên trời sao thưa thớt, lác đác vài chấm sáng, gió núi lúc nửa đêm lạnh buốt đến tận xương. Hạ Văn Lễ gọi điện cho Trần Tối, bảo anh ta và Lý Khải đưa Hứa Lệnh Phong về nghỉ ngơi. Ông ta có lẽ đã bị chú út dọa cho phát điên.
Dù sao thì… cũng đến mức mất kiểm soát, khóc lóc cầu xin nói mình thần kinh không bình thường, muốn được đưa vào bệnh viện tâm thần tĩnh dưỡng.
Khi Trần Tối đến nơi, nhìn thấy hai chiếc xe đâm vào nhau, thân xe móp méo, cũng không khỏi lạnh sống lưng.
Hạ Văn Lễ lại gọi cho chị họ.
“Bà ngoại thế nào rồi?”
Người đau lòng nhất… chính là bà.
“Không ổn lắm.”
“Về đến nhà chưa?”
“Chưa, bà nhất quyết đòi tới chùa.”
Lúc này họ đã đến chùa. Trời đã tối, cổng chùa đóng kín, nhưng nhờ bà cụ thường xuyên quyên tiền hương nhang nên mới được cho vào. Bà quỳ trên bồ đoàn, dập đầu trước tượng Phật. Khoảnh khắc đầu chạm đất, Giang Hàm thấy vai bà khẽ run…
Chắc chắn là bà đang khóc.
Giang Vận Nghi ra hiệu cho con gái cùng mình lui ra ngoài, để bà cụ được yên tĩnh một lúc.
Tính khí bà xưa nay cứng rắn. Nếu kẻ hại chết em gái không phải là con trai bà, thì dù có liều cả mạng già này, bà cũng sẽ bắt kẻ đó phải trả giá. Nhưng trớ trêu thay… người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662823/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.