Hứa Lệnh Phong vừa trông thấy Hạ Bá Đường, tim ông ta như ngừng đập.
Giống như có người dùng gậy phang mạnh vào đầu, trước mắt tối sầm, ngực nghẹn thở, huyết áp tăng vọt.
Nơi này lạnh đến thấu xương, ông ta cảm giác bản thân như đang bị ngâm trong dòng sông băng, sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.
Thế nhưng sự việc đã đến nước này, ông ta cũng chẳng còn đường lui, cứ thế phó mặc.
“Cho dù là tôi khiến nó bị kích động, vậy các người không có trách nhiệm gì à?”
“Nếu không phải vì sinh con, nó đã không phát bệnh trầm cảm.”
“Hạ Văn Lễ, chính vì sinh ra cậu mà nó mới phát bệnh. Còn ông, Hạ Bá Đường, với tư cách là chồng mà không chăm sóc tốt cho vợ, để nó có cơ hội tự sát…”
“Tôi là hung thủ giết người? Vậy các người không có lỗi gì à?”
Ngón tay Hạ Bá Đường siết chặt thành nắm đấm, ông tiến lên một bước, túm lấy cổ áo Hứa Lệnh Phong, xách cả người ông ta lên: “Ông nói thêm một câu thử xem.”
“Hừ, không dám nghe à?”
“Lệnh Di mới mất được mấy năm? Nếu mày thật sự yêu nó , lẽ ra nên thủ tiết vì nó.”
“Vậy mà sau khi nó qua đời, mày lại dan díu với mụ đàn bà họ Lương kia, thậm chí còn có con riêng. Ai biết hai người lén lút từ bao giờ? Biết đâu Lệnh Di tự sát không phải vì phát hiện tao ngoại tình, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662821/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.