Dưới ánh đèn mờ vàng, chú chó nhỏ mắt trà vẫn đứng đó, đôi mắt trong veo, ngoan ngoãn và hiền lành, chẳng mang chút đe dọa nào. Một chú chó xinh đẹp cứ lẳng lặng nhìn bạn bằng ánh mắt ướt át và tha thiết như vậy — thử hỏi, ai chịu nổi?
Trong đầu Giang Hàm lúc này là một mớ hỗn loạn.
Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc:
“Cậu không sợ tôi là người xấu à?”
“Chị không phải.”
“Sao biết?”
“Vì chị xinh.”
“…”
Giang Hàm bật cười thành tiếng — đúng là còn nhỏ, nghĩ đơn giản quá. Đẹp là không xấu?
Cô cười đến mức chân như nhũn ra, khẽ dựa vào bức tường phía sau.
Đôi mắt hồ ly dưới lớp rượu như phủ một tầng sương, hơi đỏ, quyến rũ đến ngây người.
Người đàn ông trước mặt dường như bị cô nhìn đến thất thần. Giang Hàm gắng lấy lại bình tĩnh, nhân lúc anh ta còn ngơ ngác, cầm lại túi xách, vỗ nhẹ lên vai anh ta:
“Đừng ngây thơ như thế. Tìm hiểu thử xem, chị đây xấu xa cỡ nào.”
“Nếu có dịp gặp lại, hôm nay cảm ơn nhé, tạm biệt.”
“Chờ đã.” — người đàn ông gọi cô lại.
“Hửm?”
Giang Hàm khẽ gật đầu, mỉm cười.
Rồi cô đi ra bãi xe, không tìm được tài xế hộ, liền gọi luôn cho Lý Khải.
Lý Khải nhìn mà muốn cạn lời — chẳng lẽ cô thực sự xem anh ta là tài xế riêng rồi à? Dù trong lòng có oán than, nhưng vẫn ngoan ngoãn lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662807/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.