Lý Khải thấy hai người họ rời đi, trong lòng vẫn thấy không yên, bèn đi theo ra ngoài đứng chờ. Chừng nửa tiếng sau, anh ta mới nhìn thấy bóng dáng của ông chủ nhà mình.
Hạ Văn Lễ bình thường không đến những nơi như thế này, cũng không phải là hội viên.
Anh là xông thẳng vào.
Bảo vệ ở cửa tuy không nhận ra anh là ai, nhưng nhìn khí chất quanh người anh liền biết không phải kẻ dễ chọc, giả vờ ngăn lại:
“Tiên sinh, ngài không phải hội viên của chúng tôi, không thể vào trong được!”
Hạ Văn Lễ mặc một bộ vest xám đậm, ánh mắt lạnh băng, cả người như mang theo hơi sương lạnh giá, tựa như có sương tuyết phủ quanh. Khi quản lý vừa chạy tới, dường như nhận ra anh, lập tức nở nụ cười lấy lòng:
“Hạ tiên sinh, gió nào đưa ngài tới đây vậy?”
“Đến tìm người.”
Chỉ trong chốc lát, quán bar vốn đang ồn ào náo nhiệt như thể có ai đó ấn nút tạm dừng.
Cả tiếng nhạc sôi động cũng bỗng nhiên ngưng lại.
Mọi người quay đầu nhìn người đàn ông toát ra vẻ không thuộc về nơi này.
Lúc này Chung Thư Ninh đang ngồi uống rượu cùng Giang Hàm, nghiêng đầu hỏi:
“Chị, sao nhạc dừng rồi?”
Giang Hàm v**t v* ly rượu trong tay, ghé sát lại, hạ giọng nói:
“Vì chồng em đến rồi.”
“Hử?”
Chung Thư Ninh vừa quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết của Hạ Văn Lễ đang nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662798/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.