Con nhãi này… chẳng lẽ thực sự định giết ông ta?
Hứa Lệnh Phong bị dọa đến nghẹt thở, giọng run lên:
“Giang Hàm, con định làm gì đấy, ba là ba của con mà!”
“Con điên rồi à? Mau bảo họ thả ba ra, thả——”
Ông ta giãy giụa dữ dội, nhưng lại bị đè chặt hơn nữa. Một trong hai người đàn ông mặc đồ đen kia dứt khoát dùng tay ấn mạnh lên mặt ông ta, khóa chặt trên mặt bàn không cho nhúc nhích.
Hứa Lệnh Phong đêm qua mới rửa ruột, đã khổ sở đủ đường.
Từ đó đến giờ chưa ăn nổi một hạt cơm nào, toàn thân không còn chút sức lực, muốn phản kháng cũng bất lực.
Chỉ có thể mặc người định đoạt.
“Con luôn muốn nói chuyện tử tế với ba, nhưng tiếc là——”
“Ba không bao giờ chịu nghe cả!”
Giang Hàm vừa nói vừa xoay xoay con dao thép không gỉ trong tay, ánh dao sáng lấp lánh.
“Ba nói xem, có phải trên đời này có những người trời sinh đã hèn hạ không? Mình đối xử tử tế thì lại bày ra cái bộ mặt khinh thường, hách dịch. Phải đến khi bị dồn vào bước đường cùng thì mới biết cúi đầu nghe lời.”
“Hàm Hàm, con bảo họ thả ba ra trước đã.” – Hứa Lệnh Phong bắt đầu cầu khẩn.
“Những năm gần đây, ba ngày càng nóng nảy, hành xử càng quá quắt. Mẹ tôi đều nhẫn nhịn, vì tính bà hiền, lại nghĩ ba vì dì mất nên bị sốc tâm lý, mới thay đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662791/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.