Hạ Văn Lễ cầm lấy thẻ phòng, số 2808 – có lẽ là phòng suite ở tầng cao nhất. Anh khẽ cười:
“Cảm ơn cậu đã lo lắng chu đáo.”
Nói rồi, anh bỏ thẻ phòng vào túi.
Lúc này, Hứa Lệnh Phong lại tỏ ra hơi bất ngờ.
Ông đã chẳng còn nhớ rõ từ khi nào Hạ Văn Lễ bắt đầu trở nên xa cách với mình. Từ ngày anh tiếp quản Hạ thị, người ngoài gọi một tiếng “Hạ tiên sinh”, thì việc gặp mặt anh lại càng hiếm hoi hơn.
“Cậu sao thế?” Hạ Văn Lễ thấy ông ngẩn người, cất tiếng hỏi.
“Không có gì, chỉ là thấy hôm nay cháu khác mọi khi.”
Khác biệt…
Thân mật hơn chăng?
Hứa Lệnh Phong nhất thời chỉ có thể nghĩ ra từ ấy.
“Cậu đặc biệt đến đón cháu tan làm, lại mời ăn cơm, uống rượu, thậm chí còn chuẩn bị cả phòng nghỉ cho cháu. Cậu sẽ không hại cháu được, đúng không?” Anh nói nhẹ nhàng, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Ánh mắt anh lướt đến, khiến da đầu Hứa Lệnh Phong hơi căng lên.
“Phải rồi, cậu là cậu ruột của cháu.”
Không biết từ khi nào, đứa trẻ từng bám lấy ông gọi “cậu ơi, cậu ơi” với giọng non nớt năm nào, nay đã trở thành người quyền cao chức trọng.
Nhà họ Hạ nuôi dạy anh rất tốt.
Anh tốt ở mọi phương diện, chỉ trừ một điều— Không thân thiết với ông!
Vừa nói, Hạ Văn Lễ vừa đứng dậy, rót rượu cho cả hai. Hứa Lệnh Phong gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662786/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.