Đối diện với ánh mắt như muốn đâm người của Hạ Văn Lễ, Giang Hàm chẳng hề sợ hãi chút nào.
Từ bé đến lớn, Hạ Văn Lễ luôn gọi cô là “chị”, cô lại không giống Hạ Văn Dã nhát gan, cứ thấy anh ruột là sợ đến mềm cả chân.
Cô vẫn nhìn Chung Thư Ninh, nói tiếp:
“Dù sao nhà cũng gần, đi lại rất tiện, hơn nữa…”
“Nhà chị còn có một con mèo.”
“Em thật sự không muốn sang chơi sao?”
Mèo?
Theo tin tình báo cô nhận được từ Hạ Văn Dã, Chung Thư Ninh rất thích động vật nhỏ.
Chung Thư Ninh có chút dao động, chỉ là liếc mắt nhìn Hạ Văn Lễ một cái — hôm nay anh vừa đi công tác về, nếu để anh ở nhà một mình, hình như không ổn cho lắm.
“Chị họ mời, em cứ đi đi.” Hạ Văn Lễ lên tiếng.
Trước đây, người nhà họ Chung từng kìm kẹp cô quá nhiều, khiến cô chẳng có lấy một người bạn đúng nghĩa.
Cô thực sự cần mở lòng với người khác.
Chỉ là… chị họ nhà mình thì…
Khi kết thúc bữa ăn, Hạ Văn Lễ còn cố ý lại gần Giang Hàm, thấp giọng nhắc nhở:
“Chị, cô ấy đơn thuần, đừng dạy hư cô ấy.”
Giang Hàm suýt nữa cười thành tiếng vì tức.
Bộ cô là dân xã hội đen chắc? Lẽ nào còn có thể “dắt vợ cậu ấy đi vào con đường tà đạo”?
“Đơn thuần”?
Ý là — trong mắt cậu ấy, cô, chị họ, không hề đơn thuần chút nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662779/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.