Sáng hôm sau tỉnh dậy, người kia đã mặc một chiếc sơ mi trắng phối quần đen, ngồi ung dung bên cửa sổ, tay cầm tách cà phê, vừa nghe tin tài chính mới nhất, vẻ ngoài vẫn lạnh nhạt bình thản, phong độ như ánh sớm ban mai.
Cứ như người tối qua mất kiểm soát trên người cô…
Chưa từng tồn tại.
Chung Thư Ninh vì chân có vết thương cũ, bị anh giày vò khiến đau nhức mỏi rã rời, chỉ có thể âm thầm cảm thán — đúng là sói đuôi to, giỏi giả vờ!
Cô cúi đầu ăn sáng, không muốn nhìn anh lấy một cái.
Thế nhưng Hạ Văn Lễ lại nhìn chằm chằm cô không rời, ánh mắt bức người.
“Anh ăn nghiêm túc đi, đừng nhìn em như vậy…”
“Chiều anh phải đi công tác.”
Nghe đến đây, Chung Thư Ninh khẽ ngẩng đầu nhìn anh.
“Chắc khoảng hai hôm sẽ về. Nếu em không muốn ở nhà một mình, có thể bảo Lý Khải đưa về nhà cũ ở tạm, đợi anh về rồi buổi tối mình cùng đến thăm cậu anh.”
Cô gật đầu đồng ý, không có ý kiến gì.
…
Hạ Văn Lễ đi công tác chưa đầy hai ngày, Chung Thư Ninh đã về nhà cũ một hôm, sau đó lại về nhà chính để lo việc mở cửa hàng.
Nghe nói chị dâu sắp mở shop, Hạ Văn Dã lập tức xung phong tới giúp.
Thuận tiện, còn mang theo một bất ngờ nhỏ.
“Sao em lại mang Đậu Ngọt đến đây?” – Chung Thư Ninh kinh ngạc hỏi.
Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662775/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.