Trời thu lành lạnh, ánh trăng vằng vặc chiếu khắp bầu trời.
Hạ Văn Dã ngẩng đầu nhìn trăng, chỉ dám liếc mắt nhìn anh trai bằng khóe mắt. Anh ta cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, khóe môi lại cứ cong lên không kiểm soát nổi.
Chỉ riêng Hạ Văn Dã là cảm thấy lưng lạnh toát.
“Anh…” Cậu rụt rè lên tiếng, “Em còn phải làm một bài tập.”
“Bài tập à?”
“Giáo viên giao một bài luận nhỏ, em có thể về phòng trước được không?” Hạ Văn Dã bắt đầu bịa chuyện, “Anh không biết đâu, thầy đó nghiêm cực kỳ luôn.”
Hạ Văn Lễ gật đầu.
Được anh trai đồng ý, trong lòng Hạ Văn Dã vui như mở cờ.
Bề ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh, còn giả vờ nói thêm một câu: “Em cũng muốn ngồi cùng anh ngắm trăng lắm, chỉ là thầy giục gắt quá.”
“Em vừa rồi đã nghe được gì?” Hạ Văn Lễ nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt như soi mói, khiến Hạ Văn Dã dựng hết tóc gáy.
“Em không nghe thấy gì hết.”
“Thật không?” Ánh mắt Hạ Văn Lễ đầy nghi ngờ.
“Em đứng xa lắm, thực sự không nghe thấy một câu nào, em thề, nếu em nói dối thì… cả đời không phát tài, một lần sinh tám đứa con trai!”
Hạ Văn Lễ nghe mà đau đầu, lời thề kiểu này… cũng phải em có khả năng sinh được mới được chứ.
Dù sao anh cũng nhìn ra cậu đang nói dối, chỉ khoát tay, ra hiệu cho cậu mau biến đi.
Hạ Văn Dã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662768/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.