Hạ Văn Lễ vừa về đến nhà, đã nghe nói Chung Thư Ninh bị chuột hamster cắn.
Hạ Lăng Châu đã giúp cô xử lý sơ qua: nặn máu, rửa sạch bằng nước, sát trùng bằng cồn, sau đó đưa cô đến bệnh viện.
Chuột hamster không mang virus dại, nhưng hai ông bà Hạ vẫn không yên tâm, nên bảo Hạ Lăng Châu đưa cô đi tiêm phòng uốn ván.
“Đến bệnh viện nào?” – Hạ Văn Lễ nhíu mày, “Sao không ai nói với tôi?”
“A Ninh bảo anh đang làm việc, không muốn làm phiền.” – Có người đáp.
Hạ Văn Lễ định đi ra ngoài, nhưng bị giữ lại.
“Giờ chắc họ đang trên đường về rồi, anh đợi chút là được.”
Hạ Văn Lễ không nói thêm gì.
Nhưng Hạ lão nhanh chóng nhận ra — đứa cháu trai lớn xưa nay luôn điềm đạm ổn trọng, hôm nay lại tỏ rõ sự sốt ruột. Anh không ngừng kéo lỏng cà vạt, lúc thì xắn tay áo, lúc thì đi qua đi lại khắp phòng khách.
“Chỉ bị xước da thôi mà, có cần gấp đến thế không?” – Ông vừa bực vừa buồn cười.
“Cứ đi qua đi lại trước mặt ông, chóng hết cả mặt.”
Ánh mắt Hạ Văn Lễ liếc sang — đúng lúc nhìn thấy “thủ phạm” gây ra chuyện.
Đậu Ngọt đang nằm trong ổ, mới gặm vài lát dưa chuột, rồi khua khua chân trèo trèo vài cái, sau đó liền nằm ngửa ra ngủ ngon lành, bốn chân giơ lên trời.
“Văn Lễ, cháu làm việc cả ngày rồi, hay về phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662766/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.