Hạ Văn Lễ liếc mắt nhìn Chung Thư Ninh, xác định cô không sao mới hơi yên tâm hơn đôi chút.
“Hạ tiên sinh, cứu tôi với!” Chung Triệu Khánh vừa thấy anh như thể nhìn thấy người thân, vội vàng gào lên: “Con mụ già này muốn giết người, anh mau giúp tôi báo cảnh sát!”
Viện trưởng Hách lúc này mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong vài chục giây ngắn ngủi.
Bà ta vẫn còn đang ngẩn người, khi nãy nhất thời kích động, mới vung loạn thứ cầm trong tay, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ thực sự làm bị thương Chung Triệu Khánh.
Hôm nay Hạ Văn Lễ mặc nguyên một cây đen, đứng ở cửa, ngược sáng mà đứng thẳng.
Ngũ quan bị bóng tối che lấp, chỉ có đôi mắt kia sắc bén như chim ưng, lạnh lẽo như sói, khiến người ta vừa nhìn đã thấy rùng mình. Viện trưởng Hách hoảng hốt đến mức tim đập dồn dập.
Xong rồi.
Lần này thật sự xong đời rồi.
Bà ta đã ra tay gây thương tích.
Chung Triệu Khánh chắc chắn sẽ không tha cho bà, giờ phút này bà mới hối hận, lúc nãy sao không đồng ý đưa hắn năm trăm vạn, giờ dù có đưa hắn cũng sẽ không chấp nhận nữa.
Một khi đã làm chuyện xấu, điều đầu tiên người ta nghĩ tới chính là:
Chạy!
Ngón tay bà ta run lên, mảnh sứ trong tay rơi xuống đất. Bà lồm cồm bò dậy, định bỏ trốn.
Hạ Văn Lễ liếc thấy chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662758/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.