Trong phòng bệnh.
Chung Thư Ninh đang nhâm nhi vài miếng bánh, trong lòng vẫn còn ngổn ngang suy nghĩ.
Mãi cho đến khi Chung Minh Diệu đến, cô mới bị kéo ra khỏi mớ hỗn độn ấy.
“Chị ơi, em đặc biệt nấu cho chị một bát canh.”
“Cảm ơn em.”
Chung Thư Ninh vốn còn mơ màng, đến khi uống một ngụm canh, vị lạ đến mức suýt chút nữa phun ra: “Đây là cái gì vậy?”
Thuốc độc à?
“Chân giò hầm ngó sen, bổ sung theo hình bổ hình.”
“Em thử đi, xem đây có phải là thứ cho người ta uống không?”
“Em nếm rồi mà, thấy cũng tạm được.”
Chung Minh Diệu đảo mắt, nhìn về phía Hạ Văn Lễ: “Anh rể, anh nếm thử không?”
Hạ Văn Lễ mặt không cảm xúc: “Thứ bổ dưỡng như này, vẫn nên để dành cho Thư Ninh thì hơn.”
Anh vừa nói, vừa nhìn cô một cái: “Hầm canh không dễ, là tấm lòng của em trai, em cố gắng uống thêm một chút, đừng để phí.”
“……”
Nhưng mà… thứ này thực sự không dễ uống nổi.
Quá ngậy.
Đúng lúc này không cứu cô thì thôi, lại còn đổ thêm dầu vào lửa, khiến Chung Thư Ninh không nhịn được, liếc xéo anh một cái.
Còn Hạ Văn Lễ thì chỉ hơi nhếch môi, rồi quay đầu sang nói chuyện với Chung Minh Diệu.
“Anh rể, em có thể nhờ anh một chuyện được không?”
Chung Minh Diệu dò xét.
Hạ Văn Lễ ra hiệu: “Nói đi.”
“Trung thu này, chú út nhà anh có về nhà ăn Tết không ạ?”
“Nếu không có việc gì đặc biệt thì chắc sẽ về.”
“Vậy… anh có thể giúp em xin một chữ ký của chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662753/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.