Chung Minh Diệu cũng không rõ lý do cụ thể là gì.
Chỉ biết rằng từ nhỏ đến lớn, trong ấn tượng của cậu, vị viện trưởng Hách này cứ cách một khoảng thời gian lại đến nhà họ, nói là thăm hỏi định kỳ.
Mỗi lần như vậy đều mang theo quà nhỏ cho chị gái, dĩ nhiên cũng có phần của cậu.
Chung Minh Diệu không phải trẻ mồ côi, có những cảm xúc cậu không thể thực sự đồng cảm được.
Nhưng trong lòng chị gái, vị viện trưởng Hách này là người đặc biệt.
Chính vì thế, cho dù không mấy thích, cậu cũng chưa từng nói ra.
Viện trưởng Hách gần 60 tuổi, tóc ngắn, dáng người hơi tròn trịa, lúc cười trông rất hiền hòa, giọng nói lại dịu dàng thân thiết nên bọn trẻ con đặc biệt quý bà.
“Cháu chào mẹ Hách ạ,”
Chung Thư Ninh lễ phép chào hỏi bà, “Con xin lỗi vì cứ thất hẹn mãi, lẽ ra con nên đến thăm sớm hơn.”
“Con bận rộn, ta hiểu mà, không sao đâu.”
Chung Thư Ninh lại nán lại chơi với bọn trẻ một lúc rồi mới theo viện trưởng Hách vào văn phòng.
Cánh cửa vừa khép lại, thế giới bên ngoài như lập tức yên tĩnh hẳn.
Qua khung cửa sổ vẫn có thể thấy Chung Minh Diệu đang chơi xích đu cùng vài đứa trẻ.
“Ninh Ninh, dạo này con vẫn ổn chứ?”
Viện trưởng Hách rót cho cô một cốc nước.
“Cũng tạm ổn ạ.”
“Chân con sao rồi?
Ta lo lắm, nhưng trong viện bận quá, mãi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662744/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.