Sáng hôm sau, có lẽ vì đổi chỗ ngủ, giấc ngủ không được sâu, Chung Thư Ninh tỉnh dậy khá sớm.
Hạ Văn Lễ hôm qua uống rượu, ngủ vẫn còn rất say, cô không đánh thức anh mà tự rửa mặt thay đồ rồi rời khỏi phòng.
Trong nhà chỉ có vài người giúp việc đang quét dọn, đại sảnh vẫn còn yên ắng.
Chung Thư Ninh bước ra sân đi dạo đôi chút.
Khu vườn mang phong cách cổ điển, bố cục khéo léo, từng góc đều có cảnh riêng, rất thanh nhã, tao nhã.
Cô không dám đi xa, chỉ loanh quanh gần đó.
Ai ngờ lại bắt gặp Hạ lão đang ngồi xổm trong một mảnh vườn nhỏ được quây lại, chăm chú cắt tỉa gì đó.
Ông cũng nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên — ánh mắt chạm nhau, Chung Thư Ninh lễ phép chào:
“Cháu chào ông ạ, chào buổi sáng.”
“Dậy sớm thế.” – Hạ lão đáp giọng cứng nhắc.
Trong tay ông là cây kéo làm vườn, đang tỉ mỉ cắt tỉa cành hoa, gương mặt nghiêm túc, trông chẳng dễ gần chút nào.
Chung Thư Ninh thấy căng thẳng, nhưng vẫn giữ nụ cười dịu dàng: “Những bông hoa này là ông trồng ạ?”
Hạ lão nhướng mày.
Khu đất này ban đầu vốn là vườn rau của ông.
Gần đây hứng chí mới đổi sang trồng hoa, cũng chỉ vì rảnh rỗi nên muốn cắt tỉa cho vui.
Ông còn chưa kịp giải thích thì đã nghe Chung Thư Ninh tiếp lời:
“Ông giỏi thật đấy, mấy loại hoa này đâu dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662696/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.