Từ nhỏ đến lớn, Chung Thư Ninh chưa từng được ai yêu chiều hay cưng nựng, thế mà cô lại cảm nhận được điều đó nơi Hạ Văn Lễ, một người cô mới quen chưa bao lâu.
Cô rất tin tưởng anh.
Hạ Văn Lễ nghe câu ấy, trong lòng cảm thấy vui mừng: “Anh còn chút việc cần xử lý, vài hôm nữa sẽ đưa em về Kinh, gặp mặt người nhà trước.”
Chung Thư Ninh khẽ gật đầu.
Chỉ là trong lòng Hạ Văn Lễ hiểu rõ—Tin tưởng, không có nghĩa là đã yêu.
Trái tim cô, vẫn còn trống vắng.
Anh hiểu rằng cô vừa mới chịu tổn thương, thời gian hai người ở bên nhau chưa lâu, anh phải từ từ.
Nhưng mà… đôi lúc lại không thể kiềm lòng.
…
Khi đến rạp chiếu phim, Hạ Văn Lễ có một cuộc gọi cần xử lý, Chung Thư Ninh đi vào trước cùng Hạ Văn Dã.
Hạ lão gia vừa bị cúp ngang cuộc gọi, đang không vui, thấy điện thoại rung lần nữa, nhìn tên người gọi thì hừ lạnh một tiếng, không nghe máy.
“Điện thoại ai mà ông không nghe vậy?”
Hạ lão thái thái đeo kính lão nhìn màn hình, “Văn Lễ gọi à?”
“Không nghe!
Thằng nhóc này vừa nãy dám cúp máy của tôi!”
“Chắc có chuyện gấp thôi.”
“Gấp cũng mặc.”
“Vậy để tôi nghe.”
Hạ lão thái thái ấn nút nhận cuộc gọi luôn.
Hạ lão gia lập tức vểnh tai lên, nhưng bà vợ lại đứng dậy đi chỗ khác nghe máy, vừa nghe vừa cười: “…Con nói thật à?…
Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662689/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.