Editor: Frenalis
Gia Mộc đang làm việc trong trang trại ở thị trấn, nhưng vẫn gửi một cái hộp gỗ nhỏ khắc hoa cho Tùng Tâm ở thành phố.
Bên trong là một nhánh tùng vàng rực và một bài thơ, viết rằng "Tình nhân oán trách đêm dài, cả đêm trằn trọc nhớ thương".
Tùng Tâm nhìn nét chữ của Gia Mộc, cảm thấy thật lạ khi một người kín đáo như anh lại có thể viết những lời sến súa như vậy.
Cuối tuần, Gia Mộc lái xe vào thành phố. Tùng Tâm cũng phải dạy học buổi tối, mãi đến chín giờ hơn mới về. Anh ngồi bên bàn làm việc đọc "Tả Truyện".
Tùng Tâm tắm xong, ngồi bên cạnh anh, tựa vào bàn.
Gia Mộc giúp cô lau tóc, nói tóc cô còn ướt, trông như một nhành cỏ lan bên dòng suối.
Tùng Tâm nhẹ nhàng hỏi anh: "Câu 'Trịnh Bá đánh bại Đoạn ở đất Yên', giải thích như thế nào?"
Gia Mộc giải thích: "Trịnh vương không đủ rộng lượng để dạy bảo em trai phản nghịch, nên bị giáng xuống làm Trịnh bá."
Tùng Tâm hỏi tiếp: "Mỗi chữ trong sử sách đều có hàm ý à?"
Anh gật đầu: "Đúng vậy, người viết sử không chỉ cần tài năng, mà còn phải cẩn trọng, dồn tâm huyết. Một ngàn năm mới xuất hiện được một người như vậy đã đủ."
Tùng Tâm nói: "Em muốn gặp người đó."
Anh đáp: "Em là một con lợn bảo bối thích ngắm cảnh nhân thế."
Cô cười hỏi: "Em là lợn, vậy anh là gì?"
Anh cười: "Người chăn lợn."
Tùng Tâm "ừm" một tiếng, rồi không nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-du-xanh/3703928/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.